Văn Thù điện vốn đã rộng, bên trong ngoại trừ những bức tranh treo tường thì chỉ có mấy tấm bồ đoàn, không còn gì khác, cho nên cảm giác càng rộng.
Địch Thanh ngồi lên cái bồ đoàn lớn, khuôn mặt có chút bi thương, đưa tay sờ bức tranh Phi Thiên, hồi lâu đứng lên, quay đầu đi không nhìn Vân Tranh, nói: - Đợi chút, ta đi kiếm ít đồ nhắm, uống rượu mà không có đồ nhắm thì nhạt quá.
Người ta không muốn nói, Vân Tranh tất nhiên không hỏi, có điều Phi Thiên thường vẽ trên tường mộ, tượng trưng cho linh hồn người trong mộ vũ hóa thăng thiên, đó là sản vật văn hóa đạo giáo và phật giáo dung hòa, nay xuất hiện trong chùa, có vẻ không thích hợp.
Vân Tranh vừa vớt vải trong hũ rượu, vừa chăm chú ngắm nhìn những bức tranh, trừ bức tranh Văn Thù bồ tát ở chính giữa có phật quang sau lưng, các bức tranh khác không có.
Bích họa trong đại điện rất nhiều, trước kia Vân Tranh không hứng thú với mấy thứ này, vì xem cũng chẳng hiểu, nhưng công lao nhồi sọ của Bành Lễ tiên sinh không phải vứt đi, tuy không có khiếu hội họa, nhưng có kiến thức, nên cũng biết thưởng thức.
Kẹp hũ rượu dưới nách, vừa đi vừa ngắm tranh, bất tri bất giác ăn hết vải, nhìn hạt vương vãi đầy đất, trông không hay ho lắm, đang dùng chân lén lút đá vào góc thì nghe có người nói: - Thí chủ xem bích họa, vì sao chỉ hứng thú với Phi Thiên mà không lễ kính Phật?
Vân Tranh xoay người lại nhìn thấy một lão tăng cao gầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574156/quyen-7-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.