Chương trước
Chương sau
Chỗ Vân Tranh ở ngoài thanh lâu ra thì tương đối tĩnh lặng, muốn náo nhiệt phải đợi tới tối, nên đi ra đường lớn mới thấy hết được sự phồn hoa của kinh thành, hai bên đường là quán hàng rong, biểu diễn tạp kỹ, làm người ta hoa mắt. Người qua kẻ lại, xe ngựa xe trâu, tiếng quát dọn đường, tiếng cười khúc khích các cô nương, rộn rộn ràng ràng bên tai.
Nơi này xe cộ đi lại nhiều nên bán hàng rong không tràn ra đường chèo kéo khách như ở Thành Đô, đứng cả hai bên đường.
Nói cái xe trâu này cũng cả sự tích đấy, vì vừa rồi có nhà xe ác bá thấy Vân Tranh vừa đi vừa ngó nghiêng, đoán y là vị thiếu gia nhà quê, nên hét giá mười đồng, thế là tên hộ vệ hung dữ Địch Thanh ra tay luôn, bốn năm tên lưu manh bảo kê bị ông ta tóm tóc nện đầu vào tường tới rên hừ hừ mới hài lòng dừng tay, còn không quên ôm quyền với đám đông reo hò xung quanh, sau đó nghênh ngang bỏ đi. Sự tích anh hùng của ông ta chính là dùng nắm đấm kiếm được, sư tử già, hùng phong vẫn đáng sợ lắm.
Thấy ông ta gác chân lên thành xe, dùng tay phủi bụi đất không tồn tại, cố tình khoe chiến tích, Vân Tranh ngứa mắt đưa tay, kéo áo, để lộ nỏ tay dấu dưới ống tay áo: - Vừa rồi nên dùng cung nỏ, một tên một phát là xong, lao vào đánh nhau mất thân phận. Nói ra câu này liền phát hiện không ổn, một thanh niên lớn lên dưới lá cở đỏ cách mạng, lại đi bảo một công tước của vương triều phong kiến chú ý thân phận, chết chết, xem ra mình đã bị văn hóa đồi bại đồng hóa rồi.
- Hừ, ngươi hiểu cái rắm, nắm đấm đánh không chết người, nhưng làm người ta sợ hơn cái chết nhanh gọn bằng nỏ. Địch Thanh nhíu mày: - Mà đi chùa mang nỏ làm gì?
- Gần như lúc nào tiểu tử cũng mang theo, nếu không sẽ cảm thấy không an toàn, tôn chỉ của tiểu tử là đánh phủ đầu, cứ tình hình không ổn là tiểu tử giết đối phương trước rồi mới tính kế thoát thân sau, chứ không đợi lâm vào đường cùng mới ra tay.
Địch Thanh hơi cau mày: - Hôm đó ngươi bảo mình bị chiến tranh làm điên là thật à?
- Ha ha ha, không phải đâu, nói để sau này đánh ai còn có cớ thoát tội thôi. Vân Tranh cười ngặt ngoẽo, khoe ra cái vòng sắt hôm đó đánh người, lại rút từ giày ra thanh đao, thoáng cái lôi trên người năm sáu thứ vũ khí, thậm chí còn có một quả Chiên Thiên Lôi: - Trước kia tiểu tử còn điên hơn bây giờ nhiều ấy chứ.
Địch Thanh cũng cười ngã ra xe, quất con trâu một cái, ngành nghiệp cho thuê xe của Đại Tống rất phát triển, nhưng mà làm Vân Tranh không chấp nhận được là tên lão bản giảo hoạt, nghe Địch Thanh nói mình là người phủ quốc công, liền ngu xuẩn chọn ngay cho con trâu tốt nhất, chẳng có ý thức đề phòng lừa đảo.
- Ta có nghe nói chuyện trước kia của ngươi rồi, đánh sập cả Thừa Yên quan, một đòn khiến đạo gia đất Thục lụi tàn, ngươi đúng là đủ điên. Thời xưa Tần Vũ Dương mười ba tuổi giết người giữa phố, ngươi cũng thua kém là bao.
- Địch công đừng có đem tiểu tử đi so với cái loại ấy, hắn giết người là vì sướng khoái nhất thời, tiểu tử giết người là vì cứu người, hai bên cao thấp chênh lệch, điểm này Địch công phải phân biệt rõ. Vân Tranh múa quạt trong tay, nhìn dòng người qua lại, tranh biện:
- Ngươi có dúng khí đấu tranh, có cả trí tuệ đấu tranh, lão phu rất phục, lần này về kinh không có ngươi, lão phu sẽ sống rất thê thảm, có ngươi lão phu cũng thấy lá gan mình to hơn nhiều.
- Đám người lên trận giết địch như chúng ta, chỉ cần có đồng đội dựa lưng chiến đấu, là dám xông lên núi đao biển lửa, lão phu chưa bao giờ sợ đối diện với kẻ thù trước mắt, nhưng lo mũi tên bắn trộm sau lưng, nghĩ thôi đã đau lòng.
Vân Tranh nghiêm túc nói: - Vậy thì ngài phải sống cho lâu, đừng để tiểu tử ở lại một mình, đám chó dại cắn trộm đau lắm, nên hôm đó tiểu tử mới ra tay trước.
Địch Thanh cười ha hả, vươn tay ra lấy luôn một cái vò rượu của thiếu nữ đang vác trên vai, chủ hàng không ngạc nhiên, cười hì hì chạy theo xe, Vân Tranh búng tay, một đĩnh bạc bay ra, chủ hàng búng người chộp lấy, hô lớn: - Tạ ơn khách quan ban thưởng. Tiếng hô làm cả con đường đều nghe thấy.
Cảm giác làm đại gia thật là đã.
Rượu không tệ, là rượu nếp Quỳnh đã có tuổi, về sau gọi là Trạng Nguyên hồng, chẳng rõ quy củ nhà nào. Địch Thanh uống một ngụm đưa cho Vân Tranh, Vân Tranh cho tay vào vớt ra hai quả vải, ném vải vào mồm xua tay: - Tiểu tử không uống rượu, đã hứa với lão bà kiêng rượu là kiêng, không tùy tiện nuốt lời.
- Nhìn không ra ngươi lại sợ lão bà đấy.
Vân Tranh cười ngượng ngịu, lòng thì lẩm bẩm, mồm ông bẩn bỏ mẹ, ai dại gì, cơ mà có thứ này ở đây, chứng tỏ thương cổ đất Thục đã thẩm thấu tới Đông Kinh rồi.
Đi qua ngõa thị tấp nập là tới Đại tướng quốc tự, cái chùa này lợi hại lắm, vị trí trung tâm của Đông Kinh không phải là hoàng cung, mà là Đại tướng quốc tự. Đông Kinh qua nhiều đời hoàng đế tu sửa, đã thành thứ quái thai méo mó, không được vuông vức như Trường An, nếu như nhìn từ trên không xuống, có lẽ có miễn cưỡng trông giống hình bầu dục.
Muốn có được sự yên tĩnh giữa Đông Kinh thì Tướng Quốc tự chính là điểm đến tốt nhất, xung quanh không mấy nhà dân, ngọn đồi nhỏ cùng rừng cây xanh đã ngăn cách nó với thành thị huyên náo. Nơi này tường hồng ngói xanh, lầu điện nguy nga, chuông đồng vang vang, là một trong tám cảnh đẹp của Biện Kinh, vang danh khắp thiên hạ.
Trước cổng chùa có rất nhiều gia phó và gia tướng, không thấy hương khách vào chùa, mà chỉ thắp hương ở cái lư hương sắt cực lớn trước cửa rồi đi, con bà nó chứ, thấy người ta bao thanh lâu, bao tửu quán rồi, giờ có kẻ bao luôn cả chùa à?
Địch Thanh biết Vân Tranh không hiểu chuyện Đông Kinh, chủ động giải thích: - Người Dương gia đấy, nhìn nghi chế thì hẳn là lão thái quân của Dương gia, lão bà của Dương Vô Địch, năm nay chắc phải tới tám mươi, chúng ta về thôi, coi như là nể mặt tiền bối.
Vân Tranh hớn hở nói: - Thì ra là Xà lão thái quân, lão bà của tiểu tử tham gia tụ hội đã gặp vị lão phu nhân này rồi, tiểu tử thì chưa, nhưng tên tuổi bà ấy sớm như sấm nổ bên tai.
- Sấm nổ bên tai? Chẳng qua là một giới phụ nhân thôi, dù có là thê tử Dương Vô Địch cũng đâu tới mức khoa trương như vậy. Địch Thanh thấy Vân Tranh kích động tới đỏ mặt thì lấy làm lạ:
Vân Tranh đương nhiên không cách nào nói mình là người lớn lên qua những câu truyện về Dương gia tướng, sách nói Xà Thái Hoa có Long đầu trượng của triều đình ban thưởng, trên đả hôn quân, dưới đả loạn thần, nay gặp người thật, lý nào bỏ qua.
- Dương Văn Quảng theo Địch công nam chinh, giờ được triều đình phong thưởng trọng dụng, ấy là nhờ ơn ngài, tiểu tử cũng có duyên tác chiến với Dương Văn Quảng, chúng ta đi gặp lão phu nhân, hẳn không tính là đường đột?
Địch Thanh lắc đầu: - Ngươi đúng là cái thứ kỳ quái, thứ cần hứng thú thì không hứng thú, đi hắng thú với một lão thái bà. Thôi vậy, nhìn xa xa là được, chúng ta ra hậu viện chèo vào, ài, chuyện này sau khi mười hai tuổi không làm nữa.
- Thế không quang minh chính đại bái phỏng được à?
- Hừ, cả thế giới đều biết chúng ta đang bị cấm túc, ngươi quên rồi sao? Hơn nữa tên ngươi hay ho lắm ấy mà giới thiệu, đoán chừng giờ nửa Đông Kinh này nghe tới tên Vân Tranh là bỏ chạy.
Đi gửi xe trâu xong, Địch Thanh và Vân Tranh vòng ra sau Đại tướng quốc tự, nơi này có một khoảnh ruộng nhỏ trồng rau, không có ai trông coi, rau vô cùng tươi tốt.
Địch Thanh nhìn tảng đá xanh nhắn bóng đặt ở dưới chân tường, cảm khái nói: - Bốn mươi năm trước nơi này chẳng khác gì bây giờ, người kinh thành đều biết, sau Tướng quốc tự có chỗ để leo vào ăn vụng, nhưng hòa thượng trong chùa không nâng cao tường lên, không dọn đá đi, bếp luôn để bánh bao hấp sẵn cho người ta trộm.
- Thế nhưng ngày nào cũng có người vào chùa trộm cái ăn, mà chùa trừ bánh bao và ít hoa quả, chưa từng mất cái gì hết. Ngược lại đại hộ tường cao chó dữ, luôn bị người ta trộm, thậm chí trộm cả người.
HẾT!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.