Từ hôm đó trở đi, mỗi ngày Vân Tranh đều bắc thang leo tường cùng Địch Thanh "hẹn hò", cho tới một hôm trời mưa to, không ngồi trên tường được nữa, Lục Khinh Doanh thuê một đội thợ mộc, làm gian lầu gác tinh xảo mà chắc chắn ở trên tường.
Địch Thanh cũng không chịu kém cạnh, làm một cái lầu trên phần tường nhà mình, sau đó gia nhân hai nhà được chứng kiến những cảnh khiến người ta khó quên.
Một vị công gia và một vị hầu gia ngồi ở lầu gác nhà mình chửi nhau, đôi khi còn như hai con khỉ ném hoa quả vào nhau, trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, khi đám ngự sử đang đỏ mắt bới lỗi của Vân gia và Địch gia báo cảnh này lên quan gia, quan gia cười lớn sai Trâu Đồng Minh mang thêm hoa quả cho họ.
Ngày hôm đó tương đối đặc thù, Vân Tranh ngồi trên tấm da hổ, không ngừng viết lách cái gì đó, đầu chẳng ngẩng lên, khả nghi nhất là còn có Trâu Đồng Minh đứng bên cạnh.
Địch Thanh xem hết quyển trục dài cả trượng, thấy Vân Tranh vẫn không ngẩng đầu lên, tức giận ném quả quất vào người y: - Quyển trục hôm qua ta đưa ngươi, ngươi còn chưa xem đấy.
Vân Tranh thò chân đá quả quất đi: - Đừng làm phiền, ngài không biết ta đang tham gia đại khảo hay sao? Đợi tiểu tử viết xong thiên sách luận rồi tính sau.
Địch Thanh vươn cổ sang nhìn sách luận của Vân Tranh, lẩm bẩm đọc một lúc quát: - Ngươi quá đáng lắm rồi, tiếng nhân từ của bệ hạ truyền khắp đương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574152/quyen-7-chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.