Vân Tranh ngước mắt lên trần điện, mặt mang vẻ tang thương bất đắc dĩ, thở dài: - Chuyện mình thì tự mình biết, từ Quảng Nam về, thần thấy sát khí trong lòng khó át chế, tránh bản thân sai lầm, nên giao Vũ Thắng quân ra, thậm chí ngày đại điển, loáng thoáng nghe thấy bách tính hai bên đường châm chọc đại quân, thiếu chút nữa nổi giận, sai quân công kích. Vì thế khi thấy không kìm lòng được, thần mới mau chóng rời đi, chứ chẳng phải vì coi thường điển lễ quốc gia.
- Vốn muốn ở nhà thêm một thời gian để áp chế sát khí mới lên triều gặp bệ hạ, nhưng hết cách, chuyện lão tốt Vũ Thắng quân không giải quyết thì sẽ bị phân tán các quân khác. Địch công trở về cũng gặp đủ phiền toái, nếu không xuất môn thì có lỗi với đồng đội, nên đành rời nhà một chuyến, kết quả vẫn xảy ra cơ sự.
Vân Tranh nói đâu vào đó, khiến cho đám Bàng Tịch nhìn nhau bán tín bán nghi, Triệu Tinh trầm ngâm mất một lúc: - Có chuyện này sao?
- Bẩm bệ hạ, đúng là có, người chỉ cần hỏi lão binh từ chiến trường về là biết, người lên chiến trường do tinh thần khẩn tương cao độ, thời khắc nào cũng ở trạng thái cảnh giác, cho nên thần kinh ảnh hưởng. Ví như lão binh Vũ Thắng quân trở về, có người không muốn ngủ trên giường êm đệm ấm, chỉ ngủ dưới đất mới thoải mái; người thì phải đứng mới ngủ được, người còn ôm vũ khí ngủ, nghiêm trọng nữa là chỉ cần có động tĩnh là tự động rút vũ khí tấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574148/quyen-7-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.