Bành Lễ tiên sinh tức giận, lại đem đám Vân Nhị, Tô Thức, Tô Triệt đi du học rồi, ông cụ cũng biết Vân Tranh làm thế là cố tình, tuy thành phần bất đắc dĩ không có mấy, ông cụ đánh Vân Tranh cũng là cố tình, lòng đau chứ.
Bây giờ Vân gia có không ít người trong cung, bọn họ được cử tới giúp Vân gia nhanh chóng ổn định cuộc sống, giúp Vân Tranh dạy bảo nha hoàn phó dịch, đến cả hậu viện cũng có bóng dáng của nữ quan trong cung, những người này thái độ đều hết sức cung kính, nhưng có ai không biết mục đích thật sự của họ là gì.
Ông cụ chẳng giúp được gì, ở lại chỉ thêm vướng bận cho Vân Tranh, thôi thì nổi giận bỏ đi cũng là giúp cho vở kịch thêm thật.
Gia phó Vân gia cũng được phu nhân ra lệnh, nếu không cần thiết thì hạn chế ra đường, đặc biệt tránh sinh sự thị phi. Thực ra không cần Lục Khinh Doanh nói, ai cũng hiểu nơi này không phải Thành Đô, xung quanh vương công đại thần rất nhiều, riêng tâm lý tự ti cũng đủ khiến họ cẩn thận.
Vân gia đóng chặt đại môn, cuộc sống diễn ra êm ả.
Rất yên tĩnh, đó là cảm nhận đầu tiên của Trâu Đồng Minh, dọc đường đi rất ít thấy nha hoàn phó dịch, ngoài tiếng chim tiếng gió, gần như chẳng thấy âm thanh nào, trạch viện này giá trị ở chỗ không phải là sự xa hoa, nhà cửa cổ kính, mang theo sự thuần phác u nhã làm người ta cảm giác gần gũi thiên nhiên, đặc biệt đi qua học cung ồn ào, thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574140/quyen-7-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.