Tới gần kinh sư, Vũ Thắng quân cứ ba mươi dặm là phải dừng, mười lăm dặm phải phái đi một tín sứ báo vị trí, tín sứ mặc áo đỏ bắt mắt, lưng cắm lá cờ ghi con số, chạy quanh thành một vòng, báo đại quân sắp tới.
Khi tín sứ đeo lá cờ mười lăm dặm chạy tới Đông Kinh, Lệ Cảnh môn bị phong tỏa, không cho người không phận sự ra vào, quân tốt Ngũ thành binh mã ti lập chốt trạm canh gác khắp nơi, tay cầm trường thương đứng thành hai hàng dài bên phố, ngăn cách đám đông, trên thành lâu mười sáu tráng hán cao lớn mình trần cầm tù và phồng mang trợn má thồi, tiếng tù và kêu ù ù truyền khắp thành, đây chính là quân hiệu trứ danh của kinh sư.
Nhận được tín hiệu Vân Tranh phất tay cho tướng sĩ tiếp tục hành quân, hơn một trăm con voi chiến đi đầu, trên người vẽ hình thù ma quỷ, ngả voi bọc sắt sáng loáng, giáp bảo vệ đỉnh đầu còn có ba cái sừng nhọn hoắt chọc ra, mỗi bước chân rung chuyển núi rừng, không khác gì quái thú viễn cổ, làm Vân Tranh hài lòng vô cùng. Còn về phần Thạch Trung Tín đứng trên cùng con voi chiến với Vân Tranh, mặc quang minh khải giáp tổ truyền, ánh sáng mặt trời chiếu vào sáng lấp lánh như pho tượng chiến thần, ánh mắt liếc quanh oai vệ, biến Vân Tranh toàn thân giáp đen biến thành nhân vật phụ.
Đại quân chưa tới mặt đất dã run bần bật, bách tính thành Đông Kinh hôm nay từ sáng sớm đã tụ tập xem thịnh điển hiếm có, tuy ngày lễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574135/quyen-7-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.