Mang nỗi buồn vô cớ, Văn Ngạn Bác không còn hứng thú nghe Tô Tuân kể quy tắc phân chia tiền thưởng của Vũ Thắng quân nữa, rời lều của Tô Tuân, nhìn quân tốt xếp hàng ngay thẳng lối nhận từng tờ giấy, ông ta cảm giác mọi thứ trước mắt chẳng giống thế giới mà ông biết.
Những binh tốt què chân cụt tay, hoặc là toàn thân băng bó chẳng hề lộ ra vẻ tuyệt vọng mà ông ta hay thấy, lại còn túm năm tụm ba trò chuyện, xem ra bọn họ chẳng lo lắng cho tương lai.
Đi quanh quẩn trong quân doanh một hồi, phát hiện một chỗ chứa đầy những hũ lớn màu đen bịt kín, trông có vẻ giống hũ rượu, hôm nay mọi người đi lấy tiền, chỉ có Vân Tranh duy nhất đến chỗ đó, Văn Ngạn Bác lấy làm lạ nên tới gần giỏng tai nghe, thấy Vân Tranh đang chửi rủa sĩ tốt bị chết thường ngày không chịu luyện tập cho tốt, bây giờ huynh đệ đi lấy tiền phát tài, đám vô dụng nằm đây, còn khiến y tốn tiền đưa về quê nhà. Té ra trong những cái hũ đó là tro cốt của tướng sĩ chiến tử, lần này Vũ Thắng quân xuất chiến một vạn, kể cả số thương tàn trở về mới hơn sáu nghìn một chút, có thể nói tổn thất vô cùng thảm trọng.
Văn Ngạn Bác nhìn Vân Tranh ngồi chỉ đống tro cốt chửi mắng với giọng thương tâm, thi thoảng uống ngụm rượu thì không làm phiền y, xa xa chắp tay một cái với chiến sĩ anh dũng quyên mình vì nước.
Tiếu Lâm tập tà tập tễnh đi tới, ông ta bị thương ở chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574131/quyen-7-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.