Chương trước
Chương sau
Đại môn Vân gia đóng mấy tháng trời, hôm nay mở ra hai cái cửa nhỏ trên cửa lớn.
Đám thương cổ chờ đợi đã lâu cung kính chắp tay với bốn chữ "Văn Tín hầu phủ", sau đó theo cửa nhỏ đi vào trong, không sai, chính là “Văn Tín hầu”, giống như lần trước, phong thưởng cho Vân Tranh được tới đất Thục trước, tin tức truyền về, Thành Đô cuồng hoan ba ngày, đây không chỉ là vinh diệu của đất Thục, đó còn mang tới lợi ích thực sự, Vân tướng quân, à không Vân hầu được phong tước đồng nghĩa lập công lớn, mấy chục thương nhân đi theo hầu gia sẽ mang về món lợi kếch sù, có hầu gia, thương đạo tới kinh sư cũng sẽ rộng mở.
Vân phủ đã thành hầu phủ, nên hiện giờ ở đất Thục không còn nhiều người có thể khiến Vân gia mở đại môn nghênh tiếp nữa, trừ mấy vị trưởng bối thì chỉ còn vị Phu Văn các đại học sĩ Lưu Ngọc Thành nữa thôi, mà Lưu Ngọc Thành thì khai xuân năm nay bệnh rất nặng, đại phu nói có qua được năm nay hay không rất khó nói.
Lão Liêu đứng ở đại môn đón khách, người mà những thương cổ này quen thuộc nhất ở hầu phủ chính là Lão Liêu, cho nên vừa thấy liền nghe ngóng tin tức, Vũ Thắng quân khải hoàn trở về.
Tước vị của Đại Tống vô cùng quý giá, muốn được thăng quan thì dễ, muốn tước vị là gần như không hi vọng, nhiều danh thần dũng tướng chết rồi mới được ban thưởng tước vị, đó chẳng qua là một loại vinh diệu thôi, là chút tôn vinh cuối cùng với lão thần công huân trác tuyệt.
Người mới hai mốt hai hai tuổi đã được phong tước như Vân Tranh là lần đầu tiên ở Đại Tống, vì tước vị này mà triều đường Đại Tống gần như tranh luận nổ triều.
Bọn họ cho rằng công tích của Vân Tranh có được do trục lợi, dựa theo quy củ của Đại Tống, công mở mang bờ cõi, diệt quốc mới phong hầu, Tào gia, Vương gia đều nhờ thế mà được tước, lần này Địch Thanh được phong làm Võ Thành công, cái đó có thể hiểu, Địch Thanh đem về cho Đại Tống ba quận, còn Vân Tranh làm gì, y chỉ chặt đầu Nông Trí Cao, bắt sống Hoàng Sư Mật, Hoàng Thủ Nghĩa, chiến được cái thành Ô Sào tàn khuyết, nhưng những công lao này đều có phần của Địch Thanh, Vân Tranh chỉ khôn khéo ra được đòn dứt điểm cướp công thôi.
Hiến thuốc nổ, vốn là phải hiến lên, mang ngựa về, chẳng phải đã thưởng rồi sao, một cái trâm phi phụng còn chưa đủ vinh diệu?
Nhưng một màn quỷ dị xuất hiện, lần này quan gia rất cứng rắn, căn bản không nghe lão thần và ngôn quan ngăn cản, vẫn phát ra ý chỉ, mà Bàng Tịch lại không hề phản đối, ý chỉ xuống là đóng đại ấn ngay. Thánh chỉ của Đại Tống là phải được ngọc tỷ và trung thư môn hạ bình chương sự cùng đóng dấu mới thực sự là thánh chỉ, không có đại ấn của trung thư chỉ được gọi là trung chỉ, giữa hai thứ này khác biệt cả vạn dặm.
Không chỉ có Bàng Tịch im lặng, các đại thần chưa bao giờ ngại lên tiếng như Văn Ngạc Bác, Tằng Công Lượng, cũng im lặng nốt, đám ngự sử to mồm thấy khuyên không được những người này, mang đầy một bụng tức, muốn đợi Vân Tranh về kinh tính sổ.
Văn hoa đất Thục đã điêu linh nhiều rồi, nhưng thương cổ của Thục vẫn vang danh thiên hạ, không ít nhà có tai mắt thông thiên, nắm rất rõ động tĩnh trên triều, thấy các vị đại lão không có ý kiến, chỉ có ít ngự sử hùng hổ thì không quan tâm nữa, ngự sử Đại Tống là thế, người ta dùng thêm vài cây nến mà cũng đàn hặc, nếu đám này không phản đối cái gì đó mới lạ.
Thương cổ tới Vân gia đều là đại thương trên đầu ngón tay đất Thục, bọn họ rất tự giác chia đội, dựa theo thực lực ngồi từ phòng khách tới tiểu hoa viên, mỗi người đều cầm một cốc trà nhài nhưng không có tâm tư mà uống, mắt nhìn phòng khách không chớp, giỏng tai lên nghe từng câu truyền ra từ sau rèm trâu.
- Hầu gia đã trở về vào ngày mười sáu tháng tư, nay đang đóng quân ở thành Ô Sào, các hương thân đi cùng đều trở về, không thiếu một ai, có điều theo thư hầu gia nói, đại hỏa kế của Trân Bảo các bị mãng xà nuốt chửng, tuy hầu gia bắt được mãng xà, rạch bụng tìm thấy người, tiếc là không cứu được tính mạng, các hộ vệ cũng bị tổn thất không ít.
Đợi Lục Khinh Doanh dừng lại, chủ sự Hoàng gia mới đứng lên chắp tay hỏi: - Dám hỏi phu nhân, trong thư hầu gia có nhắc tới thu hoạch của Trân Bảo các không?
Thấy những người này hoàn toàn chẳng quan tâm tới hộ vệ và hỏa kế bị chết, Lục Khinh Doanh thở dài: - Hầu gia nói Trân Bảo các phát tài rồi, dùng bao tải mà đựng trân châu, voi lớn kéo về hơn ba mươi cây gỗ đàn mộc ngàn năm hiếm có, đủ cho Trân Bảo các dương danh thiên hạ.
- Thật thế sao? Lời vừa ra khỏi miệng, cảm thấy câu hỏi của mình quá vô lý, vội chắp tay xin lỗi rồi ngồi xuống, chủ sự Hoàng gia cầm chén trà lên uống một hơi cạn sạch, thấy trà sao ngọt như thế.
Lục Khinh Doanh cười khẽ: - Hầu gia nói chuyến đi này người thiệt nhất là hầu gia, chỉ các ngươi là có lợi thôi.
Nghe nàng nói thoải mái, thương cổ trong đại sảnh cũng cười bồi theo, Lương lão gia đứng lên ôm quyền: - Lần này có thu hoạch lớn là nhờ hầu gia dùng binh như thần, an bài thỏa đáng, chúng tôi đều đã thương lượng rồi, lợi nhuận lần này đều chia hầu phủ một phần.
- Nói như hầu phủ tham bạc của các ngươi vậy, không có chương trình rõ ràng thì hầu phủ không nhận số tiền này của các ngươi.
Lương lão gia cười toét miệng: - Vâng, tất nhiên ạ, không có hầu gia, mọi người làm sao có thu hoạch thế này, hoa hồng một phần là điều nên làm, lão phu sẽ sai người soạn văn thư đưa tới phủ.
Lục Khinh Doanh xua tay: - Thôi bỏ đi, chỉ cần sau này các ngươi nhớ ơn hầu gia, hầu gia giơ tay triệu tập thì hưởng ứng là được. Lần này các chưởng quầy mượn tín sứ hỏa tốc tám trăm dặm của hầu gia mang thư về, thư ở trong tay Liêu quản gia, lát đi mà lấy.
- Câu cuối cùng hầu gia dặn là lần này đất thục phát ra giao tử trị giá hai tư vạn sáu nghìn quan, nếu như xuất hiện chuyện sĩ tốt không đổi được tiền, hầu gia tuyệt đối không tha cho bất kỳ kẻ nào.
- Đi đi, xem các chưởng quầy kiếm về cho các ngươi bao nhiêu tiền.
Đám thương cổ như lửa đốt đít cố nhẫn nại khom người tiễn Lục Khinh Doanh, rồi nhanh chóng vây kín lấy Lão Liêu.
- Phát rồi!
- Phát rồi!
Trong phòng khách liên tục truyền ra hai cái chữ thô tục đó, ngay cả đại tộc Hoàng gia, Trịnh gia, Lục gia có học vấn có địa vị thường ngày khinh thường không thèm nói chuyện thô tục, lúc này Lục Tịch cũng hô lớn "Phát rồi!", vung tay múa chân, vẫn không đủ phát tiết niềm vui.
Lục Khinh Doanh đi chưa xa, nghe thấy tiếng hô của đại bá phụ chỉ khẽ lắc đầu, chỉ là tiền thôi mà, có cần ầm ĩ như vậy không, Lục gia tới đời này e không duy trì được vinh diệu bao lâu nữa.
Những thứ đó đều không còn liên quan tới Vân gia, Vân gia sắp tiến kinh rồi, phu quân phong hầu thì chuyện này không còn gì cản được nữa. Phong hầu rồi, Văn Tín hầu, có câu "thiếu phụ khuê phòng bao tịch mịch, hối hận xúi chàng bận phong hầu", trượng phu đi suốt hơn một năm, rất nhiều người than thở thay cho nàng, nhưng nếu phu quân của bọn họ mà đi một năm đem về được hầu tước, đoán chừng bọn họ lại chẳng vội đuổi ra khỏi nhà, tiếc là làm gì có bản lĩnh như phu quân mình.
Nghĩ tới đó Lục Khinh Doanh bật cười ra tiếng, thời gian trước không có tin tức của phu quân, nàng còn ngày ngày đi lễ, chỉ mong phu quân bình an trở về, không cần quan tước gì cả, tới Đậu Sa trại làm ruộng cũng hạnh phúc, bây giờ xem ra, con người thật chẳng biết thỏa mãn.
Từ tiền viện tới hậu viện, nô phó Vân gia đang luôn chân luôn tay chuẩn bị hành trang lên đường, đi hết, tất cả hai trăm phó dịch sẽ lên kinh hưởng phúc, trong số bọn họ có quá nửa được Vân Tranh cứu khỏi ổ phỉ năm xưa, đâu ngờ tới một ngày như vậy, vừa làm việc còn vừa lén lau nước mắt, hầu gia phát đạt rồi vẫn không bỏ rơi ai cả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.