Chương trước
Chương sau
Ở trên tầng hai một cửa hiệu cách chỗ đám người Bàng Tịch không xa, Triệu Trinh dẫn một đám thân vệ bí mật xuất hiện, đi ra cửa, vén rèm ra một khe nhỏ, nhìn mặt trời đỏ ối như máu đằng tây, nóng ruột hỏi Hàn Lâm đang hộ vệ bên cạnh: - Mặt trời đã lặn một nửa, vì sao Vũ Thắng quân chưa tới, chẳng lẽ là kế lừa địch.
- Bệ hạ, trong quân không nói chơi. Hàn Lâm lắc đầu, mày thì hơi nhíu lại, ông ta phát hiện ra đám người Tây Hạ đều dùng cung ba thạch, trong đó tên thủ lĩnh giáp đen dùng hẳn cung bốn thạch: - Bệ hạ, trong số quân địch có xạ điêu thủ, đám Lang Thản khó qua ải này rồi.
Triệu Trinh đang căng thẳng nên chỉ ậm ừ, không quá chú ý.
Chờ đợi nửa buổi chiều, đám đông đợi xem quyết chiến cũng đã bắt đầu chuyển sang nghi ngờ đây là kế nghi binh của Vũ Thắng quân, có lẽ bọn họ đã rời thành bằng lối khác, tranh cãi nổ ra khắp nơi, người nói đó là hành vi hèn nhát, người thì bảo binh bất yếm trá, biết không đánh nổi mà cứ đâm đầu vào mới là ngu xuẩn.
Triệu Trinh cứ thi thoảng lại nhìn về phía mặt trời lặn, hai bên đường xá chật kín người, nhưng giữa đường không có bất kỳ một ai qua lại, cũng không hề thấy bóng dáng Vũ Thắng quân, nhưng tên xạ điêu thủ kia đột nhiên "cộp" một cái thúc ngựa tiến lên một bước, sau đó cho tay lên miệng huyết sáo, ba mươi thiết kỵ từ từ tiến lên, rồi nhanh chóng tạo thành thế trận mũi tên, chiến mã từ đi bộ chuyển sang chạy chậm.
Xạ điêu thủ đi thong thả đằng sau, đại cung trong tay đã lắp ba mũi tên to như ngón cái...
- Đến rồi đấy!
- Đâu? Đâu, không thấy!
Đám đông cố vươn cổ ra nhìn, nhưng người lại rụt về phía sau, tuy chưa ai thấy người Vũ Thắng quân, nhưng dựa vào phản ứng người Tây Hạ thì biết bọn họ thực sự tới ứng chiến rồi, nghe nói người Tây Hạ có bản lĩnh nghe được tiếng vó ngựa cách mười dặm.
Triệu Trinh đứng như dán mặt vào tấm rèm, cuối cùng bực mình giật rơi xuống luôn, mắt nhìn không chớp trận hình của người Tây Hạ, chiến trường với hắn mà nói là cực kỳ xa lạ, hắn từ nhỏ được ngăn cách thật xa với mọi nguy hiểm, nhưng là nam nhân, ai chẳng máu nóng, hôm nay được bồi thường phần nào tiếc nuối.
Chén trà bắt đầu xuất hiện gợi sóng lăn tăn, chẳng bao lâu tiếng vó ngựa như búa nện vào ngực người ta xuất hiện, hô hấp của Triều Trinh trở nên gấp gáp, hai tay bóp chặt, nhón chân muốn nhìn kỹ hơn.
Cổng tây Đông Kinh còn gọi là Đại Lương môn, đường xá không rộng, dài chưa tới trăm trượng, hai biên trồng rất nhiều du liễu, lá cây mùa này đã rụng hết, chỉ còn những cái cành khẳng khiu đang run rẩy như trong gió bão.
Lang Thản tay cầm thuẫn bài, chân dẫm bàn đạp, mông nhổm lên, người hơi chúi về trước, miệng không ngừng đếm số, khi hắn đếm tới sáu thì có ba mũi tên từ phía chiến trận người Tây Hạ xé gió lao bổ tới.
- Cẩn thận! Triệu Trinh hô ra tiếng:
Xạ điêu thủ quả danh bất hư truyền, lúc này hai quân cách nhau tới năm mươi trượng, không phải là khoảng cách tốt nhất cho cung thủ, nhưng cung bốn thạch vẫn phát huy được uy lực cao nhất.
- Năm! Ba mũi tên lao tới như sao xẹt, Lang Thản vẫn rống lên, tay nắm thật chặt thuẫn, tức thì cộp cộp cộp ba tiếng cùng lúc, cảm giác tay mình như trúng một búa mạnh, cánh tay tê dại thõng xuống, nếu chẳng phải hắn đã trói chặt mình vào ngựa thì đã bị lực đạo kinh khủng kia xô ngã rồi.
- Bốn!
Tôn Tam bóp cò cường nỏ, một lần ba phát, chín mươi mũi nỏ rào rào bay đi như châu chấu, người Tây Hạ giơ thuẫn tay lên, tức thì vang lên tiếng tên ghim vào thịt, nhưng bị thương không phải người mà là ngựa, nỏ ba cạnh của Vũ Thắng quân có thể xuyên được giáp xích của chiến mã, một con ngựa trúng tên đã xuống, khiến bốn năm ngựa ngã theo, kỵ sĩ không kịp tránh, bị dẫm chết tức thì.
Người Tây Hạ hạ thuẫn tay, rút cung nhanh như gió, tên lao đi vun vút theo đường thẳng tắp, không kịp né tránh cổ họng Tôn Tam tức thì xuất hiện một lỗ thủng, máu tươi từ sau cổ phun ra tạo thành màn sương máu phủ lên mặt chiến hữu phía sau, hắn gục xuống ngựa, hai mắt vẫn mở tro đầy sự bất cam, nhưng người cũng buộc vào chiến mã, nên đội ngũ không hề bị rối loạn.
Còn sáu quân tốt nữa trúng tên, chỉ một người bị tên bắn xuyên vai nên may mắn sống sót.
“ Lão Tam!” Mọi chuyện xảy ra quá nhanh Ngưu Đại chỉ biết hét lên trong lòng.
- Ba! Lang Thản phẫn nộ gầm lớn, giật cương ngựa, chiến mã ngoặt sang bên trái, quân tốt khác cũng tách sang.
Hơn muuwofi con ngựa từ giữa đội ngũ lồng lộn xông ra, mỗi con đều bị cắm một đao ở mông, mang theo cả chủ nhân chiến tử nhưng không ngã xuống xung phong, cả quân tốt bị thương ở vai cũng không tránh, tự đâm vào mông ngựa mình, dẫn đầu đoàn ngựa điên xông tới.
Người Tây Hạ hốt hoảng dạt ngựa sang bên đường né tránh, nhưng đường chật hẹp, vó người phía sau tránh không kịp bị ngựa điên xô ngã. Xã điêu thủ quát to, điên cuồng phóng tên, nhắm về phía ngựa của quân tốt bị thương, người đó khống né tránh, trúng liền ba mũi tên, đột nhiên đạp mình ngựa bay tới, cười hung tợn, hai tay cầm hai thứ gì đó dài dài, còn lập lỏe đốm lửa, cả yên ngựa xung quanh cũng thế...
- Tránh … Xạ điêu thụ ý thức được nguy hiểm nhưng vừa quát lên thì bị tiếng nổ lớn át đi:
Uỳnh!
Một quầng lửa bùng lên từ quân tốt bị thương, tiếp đó là liên tục tiếng nổ lớn, Bàng Tịch bên cửa sổ chỉ kịp nghe thấy tiếng nổ đầu, rồi tai u đặc, hơi nóng ập vào mặt, lão phó vội vàng ôm chặt lấy ông ta, cả hai người bị thứ gì đó va phải ngã lăn xuống đất.
Là một cái đầu ngựa be bét máu.
Hàn Kỳ dù sao đã ra chiến trận, hai tay bịt chặng tai chạy ra ngoài cửa sổ nhìn kết cục.
Triệu Trinh chỉ cảm thấy trong đầu mình như có tiếng trống, tiếng chuông, tiếng khánh, tiếng não bạt, mãi mới bình tĩnh lại, chợt thấy tay mình đỏ rực, toàn máu là máu, toàn thân run lẩy bẩm, muốn nói gì đó nhưng mồm mấp máy mãi không nói ra được.
- Bệ hạ, đó là máu ngựa, người không bị thương, không sao cả. Hàn Lân vội vàng trấn an:
Đường phố lúc này không khác gì địa ngục, máu thịt tung tóe khắp nơi, cây cối đổ sập, đám đông la hét gào khóc chạy tán loạn như ong vỡ tổ, đa phần tập trung nơi này là công tử ca nhà quyền quý, nổi hứng đi xem chiến trận sát phạt thật sự, nhiều người còn đem theo kiều thê mỹ tỳ, giới thiệu đây là kỳ cảnh hiếm có trong đời, lúc này kệ cả mỹ nhân đã ngất xỉu, chỉ muốn nhanh nhanh rời đi...
Khói lởn vởn, bụi mù mịt, cây du liễu khẳng khiu bên đường cháy lách tách, Ninh Thái Cổ hoàn toàn chết lặng, hôm đại hôn của Ninh Lệnh Ca thì hắn là tuần thủ, vốn ngờ vực mấy lời lẽ thiên phạt, cũng chẳng bận tâm, hôm nay mới tận mắt chứng kiến, những thân hữu của mình nói không sai, nước Tống quả là có một thứ vũ khí cực kỳ đáng sợ.
Văn Ngạn Bát vất vả ngồi dậy, lau máu mũi, kệ thương tích, chạy nhanh ra đường nhìn.
- Vũ Thắng quân vạn thắng! Đám Lang Thản phóng ngựa rời khỏi cổng thành, vỗ giáp ngực đồng thanh, tuy chỉ có hai mươi người hô, vẫn uy phong ngùn ngụt.
Tiếng vó ngựa đều đều dần đi xa, gió từ cổng thành thổi vào, xua đi khói bụi che mắt, nơi người Tây Hạ xung phong đã không còn là chỗ thuộc về nhân gian, thi thể người ngựa vương vãi bầy hầy, cây cối cũng treo lủng lẳng nội táng, chưa tới mười người Tây Hạ còn sống cứ đờ đẫn nhìn quanh như không tin nổi chuyện mới xảy ra...
Triệu Trinh đang nôn ọe, Trâu Đồng Minh trán buộc cái khăn nhuốm máu cầm chậu hứng cho quan gia, nhỏ giọng khuyên nhủ quan gia sớm rời khỏi nơi này.
Mất rất lâu Bàng Tịch mới thở hắt ra một hơi:, từ từ ôm ngực ngồi xuống - Hùng phòng Hán Đường năm xưa hẳn là cũng thế đây.
Hàn Kỳ gục gặc đầu: - Té ra uy lực thuốc nổ bá đạo thế này, trước kia lão phu coi thường nó rồi, Tằng Công Lượng trước kia từng nói thuốc nổ sẽ có một ngày ảnh hưởng tới thắng bại chiến trường, lão phu còn cho rằng ông ta khoa trương, hôm nay tận mắt chứng kiến, đúng là sức người không cự nổi.
Văn Ngạn Bác lau chùi chòm râu rậm: - Phải xem nó nằm trong tay ai, thứ này, các vị, thứ này, thứ này... Ông ta run run nói không hết, nhưng ai cũng hiểu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.