Ở trên tầng hai một cửa hiệu cách chỗ đám người Bàng Tịch không xa, Triệu Trinh dẫn một đám thân vệ bí mật xuất hiện, đi ra cửa, vén rèm ra một khe nhỏ, nhìn mặt trời đỏ ối như máu đằng tây, nóng ruột hỏi Hàn Lâm đang hộ vệ bên cạnh: - Mặt trời đã lặn một nửa, vì sao Vũ Thắng quân chưa tới, chẳng lẽ là kế lừa địch.
- Bệ hạ, trong quân không nói chơi. Hàn Lâm lắc đầu, mày thì hơi nhíu lại, ông ta phát hiện ra đám người Tây Hạ đều dùng cung ba thạch, trong đó tên thủ lĩnh giáp đen dùng hẳn cung bốn thạch: - Bệ hạ, trong số quân địch có xạ điêu thủ, đám Lang Thản khó qua ải này rồi.
Triệu Trinh đang căng thẳng nên chỉ ậm ừ, không quá chú ý.
Chờ đợi nửa buổi chiều, đám đông đợi xem quyết chiến cũng đã bắt đầu chuyển sang nghi ngờ đây là kế nghi binh của Vũ Thắng quân, có lẽ bọn họ đã rời thành bằng lối khác, tranh cãi nổ ra khắp nơi, người nói đó là hành vi hèn nhát, người thì bảo binh bất yếm trá, biết không đánh nổi mà cứ đâm đầu vào mới là ngu xuẩn.
Triệu Trinh cứ thi thoảng lại nhìn về phía mặt trời lặn, hai bên đường xá chật kín người, nhưng giữa đường không có bất kỳ một ai qua lại, cũng không hề thấy bóng dáng Vũ Thắng quân, nhưng tên xạ điêu thủ kia đột nhiên "cộp" một cái thúc ngựa tiến lên một bước, sau đó cho tay lên miệng huyết sáo, ba mươi thiết kỵ từ từ tiến lên, rồi nhanh chóng tạo thành thế trận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574112/quyen-6-chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.