Chương trước
Chương sau
Mã Kim Hổ vội vàng bước lên cười hì hì nói lảng đi: - Thời gian qua các huynh đệ tổn thương nghiêm trọng, doanh hậu cần đã chật kín rồi, không biết thừa phụng lang có thể viện trợ một chút không, nể mặt lão ca ca đây, để họ còn đường về Hoàn Châu.
- Vốn nên như thế, doanh hậu cần sở dĩ ngồi xe lớn theo tiền phong doanh tới đây là hỗ trợ cứu chữa các huynh đệ, công tác chuẩn bị đã xong rồi, Lương tướng quân cũng đã bẩm báo với Địch soái, chiều nay bắt đầu tiếp nhận thương binh. Mã tướng quân yên tâm, Vũ Thắng quân tác chiến không so được với Tây quân, nhưng ở đạo hậu cần, không phải hạ quan tự khen, không có mấy quân so được với Vũ Thắng quân.
- Đâu phải là không có mấy, mà là tuyệt đối không có. Mã Kim Hổ mừng lắm: - Thừa phụng lang nói thế thì mỗ yên tâm rồi, đi di chuyển huynh đệ sang ngay đây, nhanh chân còn có vị trí tốt.
Nói xong lại kéo xệnh xệch Dương Văn Quảng đi, không để hắn ở lại đắc tội với người ta.
- Kim Hổ, ngươi không phát hiện ra à, quân doanh bọn chúng chỗ nào cũng phát ra tà khí, ta không nói rõ được, nhưng rất lạ. Người lạ, chiến mã cũng lạ, con ngựa cúi đầu ăn cỏ khô thôi mà mắt xanh lè, làm ta nhìn rợn người. Dương Văn Quảng vừa rời quân doanh là nói luôn:
Mã Kim Hổ chán nản: - Lạ gì, ngựa ăn cỏ khô mà cũng thấy lạ, phải biết nói gì với ngài đây, chẳng qua là vì sạch thôi, sạch sẽ thì ăn ngon, không có gì lạ hết. Vân Tranh thích sạch, nên yêu cầu quân tốt phải sạch sẽ, người đọc sách mà, khác với binh sĩ chúng ta, có nhiều sở thích lạ một chút có gì mà lạ.
- Thôi trước tiên chúng ta mau về bảo thương binh tắm rửa sạch sẽ rồi đưa tới, trên người có chấy rận là người ta không nhận đâu...
Dương Văn Quảng đi một lúc, chợt dừng lại: - Hiểu rồi, y cố ý tạo ra loại không khí này để tách biệt với chúng ta.
- Dương gia ta từ gia tổ, gia phụ đều quyên mình vì nước, ta không hiểu người đời vì sao vẫn khinh thường bọn ta, xem ra là vì tân quân xuất hiện, tác chiến không thua kém chúng ta, nhưng dễ khống chế hơn, chẳng lẽ tương lai không có đất dụng võ cho võ tướng chân chính? Đám văn thần muốn tước bỏ vinh diệu cuối cùng của võ tướng chúng ta hay sao?
Mã Kim Hổ vò đầu bứt tai: - Ti chức không đọc sách như chỉ huy sứ, không hiểu ngài nói gì cả, nhưng nếu thấy người ta có cái hay thì học theo đi.
Dương Văn Quảng buồn bã nói: - Đó là bí kỹ bất truyền, đời nào y chịu chỉ chúng ta.
- Ha ha ha, chỉ huy sứ nhầm rồi, đã bảo ngài không hiểu Vân Tranh mà, cũng phải, con người y dễ bị hiểu lầm lắm, trước kia đại soái nhà ti chức cũng nghĩ thế, thấy quân của bọn họ khác lạ, phái ti chức đi thăm dò, kết quả ti chức giả ngốc hỏi gì họ đáp nấy, cuối cùng ti chức hỏi nhiều quá, người ta bực mình ném nguyên cho cuốn sách, cái gì nhỉ, điều lệ quản lý tiêu chuẩn gì gì đó, Hoàn Châu quân cũng học theo người ta đấy, hiệu quả cực tốt. Sau đó đại soái đem in phát cho toàn quân, hình như trong bọc hành lý của ti chức được lão bà nhét vào một quyển.. Chưa nói xong đã thấy Dương Văn Quảng chạy ù đi, vội vàng gọi với theo: - Này, lấy sách thôi, đừng đụng vào tiền dấu riêng của ti chức nhé.
Trương Ngọc đang cực kỳ phẫn nộ, đám người Vũ Thắng quân khinh người quá lắm, yêu cầu thương binh không được có chấy rận, nhìn sĩ tốt bị cho vào thùng nước vôi hành hạ, xông tới rống lên: - Dừng tay! Ngươi đang làm cái gì?
Tên quân tốt kia chẳng sợ, mặt đeo miếng vải trắng, giọng ồm ồm: - Khử trùng, sát khuẩn! Tướng chủ nói, phương nam ẩm thấp, dễ sinh ôn dịch, tất cả thương binh vào doanh phải triệt để khử trùng mới tiếp nhận, nếu ngài nghĩ bọn tiểu nhân ngược đãi tướng sĩ thì nhầm rồi.
Trương Ngọc nghiến răng ken két: - Ta biết tướng chủ các ngươi thích sạch, nhưng đây là binh sĩ bị thương, không phải lúc tuân theo quy củ khốn kiếp đó.
- Đây là quy củ giành cho tất cả mọi người, dù tướng chủ bị thương cũng phải trải qua cửa này, có điều tướng chủ thì không bao giờ có chấy rận đâu. Quân tốt này từng đi Thanh Đường, Tây Hạ, chuyện tương tự gặp đã nhiều, bình tĩnh ứng phó: - Tướng quân ngài đừng ngăn cản nữa, nếu không thì nhận huynh đệ về chờ chết đi.
Trương Ngọc nhìn quanh, muốn tìm lý do nào đó ủng hộ mình phản bác lại, quân tốt này hẳn không phải binh sĩ bình thường, mà là y quan, trong quân doanh đây là loại người không ai muốn đắc tội, kể cả tướng lĩnh cao cấp, nhất là khi đánh trận.
Chợt hắn nhận ra điều khác biệt, bộ hạ của mình bị lột trần truồng ném vào thùng nước vôi, nhưng Hoàn Châu quân thì không, bọn họ chỉ dùng miếng khăn lau toàn thân một lượt là được tiếp nhận.
Vội vàng đi tới, thấy Mã Kim Hổ đang chăm chú kiểm tra đầu bộ hạ, hình như bắt chấy, thi thoảng lôi ra vài người, bảo binh sĩ giúp thương binh đi thanh trùng.
- Mã Kim Hổ, chuyện này là thế nào, có phải là bọn chúng xem thường chúng ta không?
Mã Kim Hổ xua tay: - Không có chuyện đó, thế này là ưu đãi rồi đấy, trước kia nếu có lượng người lớn vào quân doanh của họ còn phải cách ly mười lăm ngày cơ.
Trương Ngọc ngớ ra: - Vì sao?
- Phòng dịch, tức là phòng ngừa ôn dịch ấy. Mã Kim Hổ chỉ mấy quái quân đeo khăn trắng: - Đừng nghĩ họ làm nhục huynh đệ, đây đúng là quy củ, ngài biết họ lấy cái gì lau người cho binh sĩ không?
Trương Ngọc bấy giờ mới hít hít, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, vừa rồi tức giận không chú ý, hoang mang hỏi: - Chẳng lẽ là rượu?
- Gần đúng, nhớ loại rượu chúng ta uống hôm nọ không, nó chính là cặn từ thứ người ta dùng để lau người khử trùng đấy, gọi là cồn. Tuy không nói là đắt như vàng, giá cũng không rẻ hơn bạc là bao, Hoàn Châu mua mười thùng thôi đại soái nhà ti chức cũng đau lòng muốn chết, hạ lệnh chỉ dùng với tướng sĩ trọng thương, huynh đệ thương nhẹ không có phần đâu, ở đây mới có nhiều như thế, quý lắm đấy.
Trương Ngọc hít một hơi mới bình tĩnh lại nổi, thứ rượu hôm đó uống là thứ thượng phẩm, vậy mà còn không đủ tư cách lấy ra lau người, thứ "cồn" đó tuyệt đối không rẻ chút nào, giờ sao dám cho rằng người ta xem thường huynh đệ được.
Là phó tướng, tất nhiên phải báo việc này cho Địch Thanh biết, Địch Thanh vừa đi tuần về, nghe xong sững người, mũ trụ cầm trên tay hồi lâu quên bỏ xuống.
- Lão phu hiểu rồi, một đội quân vạn người, đủ ăn đủ mặc đã khó, còn trang bị vũ khí tốt nhất, chiến mã tốt nhất, dùng thứ "cồn" đó để trị thương, là thú nuốt vàng, ăn thế nào cũng không biết no.
- Bất kể gọi là Thiếu niên quân hay Vũ Thắng quân, bọn họ vẫn là sương quân mà thôi, triều đình không cung cấp bao nhiêu tiền, toàn bộ phải tự kiếm.
- Có điều một đội quân như vậy định sẵn là sớm nở tối tàn, Vân Tranh hẳn cũng đã nhận ra điều đó, nên liên tục đem tiễu phỉ, lại liên tiếp đại thắng, sĩ khí cao ngất, chiến lực cao nhất, chính là lúc đem dùng thế nên mới có hai trận đại thắng ở Ôn Tuyền quan và Quy Nhân Phô, dùng mấy nghìn người đoạt được Tân Dương... Tiếc thay, Vũ Thắng quân là đội quân chỉ dùng một lần.
Trương Ngọc tự nhận không ngốc, nhưng những lời này hắn nghe mà như đi trong sương mù, không hiểu vì sao Vũ Thắng quân là đội quân chỉ dùng một lần.
Địch Thanh thấy Trương Ngọc ù ù cạc cạc thì giải thích: - Loại quân đội này không mục đích, không ý chí, chỉ có dùng tiền bạc và đãi ngộ cao mới thúc đẩy được, chỉ tiền mới khiến họ liều mạng tác chiến. Lòng tham là thứ tăng trưởng, nếu ở Thục tiễu phỉ, một hai trăm đồng là thỏa mãn, tới Quảng Nam phải bốn trăm, giờ trải qua đại thắng, hừ, Vân Tranh không trả họ một quan tiền, chớ hòng khống chế.
- Vân Tranh sẽ bị lòng tham của bộ hạ đè chết, khi chỉ cần có cuộc chiến đem lại thu nhập ít hơn, Vũ Thắng quân tan rã. Nói tới đó thở dài: - Lão phu cứ nghĩ Đại Tống có một cường quân bảo vệ con dân không sợ ngoại địch xâm phạm, kết quả chỉ là ảo tưởng.
Nhìn võ rượu hôm nọ Trương Ngọc mang tới, cầm lên lắc thử thấy bên trong còn rượu, cầm lên tu một ngụm hết sạch, phất tay bảo Trương Ngọc ra ngoài, thả mình xuống giường ngáy như sấm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.