Nói là làm, ngày hôm sau Vân Tranh phát ra lệnh triệu tập, tuyên bố nhiệm vụ tiễu phỉ kết thúc, chuẩn bị tới Tây Bình châu tham gia trận quyết chiến cuối cùng, trong vòng mười ngày, tất cả các đội quân phải trở về doanh.
Trong mười ngày đó Vân Tranh ở trong quân doanh, suốt ngày chỉ biết uống rượu, Triệu Nghênh Xuân lo lắng nhìn Vân Tranh uống rượu như uống nước, tìm Tô Tuân nhờ ông khuyên can.
- Tướng chủ đang có chuyện suy nghĩ, chỉ cần nghĩ thông rồi là sẽ ổn, tiểu thư cứ yên tâm. Tô Tuân có kinh nghiệm, người thông minh luôn có nhiều thứ khốn nhiễu tâm trí, chỉ có bản thân mới cởi bỏ được, người khác không giúp ích gì.
Triệu Nghênh Xuân không hiểu điều đó, nàng vẫn rất lo vì thế đi tìm Dư Tĩnh. Dư Tĩnh nhìn thấy Triệu Nghênh Xuân thập thò ngoài cửa thì mỉm cười, ông ta rất có thiện cảm với tiểu cô nương kiên cường này, vẫy vẫy tay gạo vào, sai phó tòng mang bánh lên.
Triệu Nghênh Xuân cắn một miếng bánh, nói nhỏ: - Lão đại nhân, Vân tướng quân đã uống rượu mười ngày rồi, như vậy có ổn không?
Dư Tĩnh vuốt râu cười nhẹ: - Con à, cuộc đời con người ta luôn có những cửa ải phải vượt qua, chỉ những kẻ tầm thường cả đời sống hồ đồ không bao giờ phải suy nghĩ, giờ Vân Tranh gặp cửa ải đó, âu là chuyện đáng mừng, nếu như không tự vượt qua được, con đường sau này càng đi càng tối thôi.
- Thôi, không cần lo cho y, người thông minh luôn có cách của mình, Vân Tranh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574093/quyen-6-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.