Đường xa mỏi mệt, nhân Trung Thu, Địch Thanh hạ lệnh treo đèn ba ngày, toàn trại nghỉ ngơi hồi sức, tức thì tiếng hoan hô như sấm, bao nhiêu lo lắng theo lệnh này tan biến. Ngày 16, mưa gió mịt mù, trăng sáng trên trời vẫn chẳng thấy đâu, trong đại doanh Tống quân vẫn tiếp tục yến tiệc, đám Dư Tĩnh, Tôn Miện cũng được mời, hai năm rồi Quảng Nam không có dịp nào chúc mừng, nên cũng muốn cùng tướng sĩ trải qua một Trung Thu vui vẻ, Dư Tĩnh còn chia cho những nạn dân thu gom được lương gao, một trăm người được một con lợn, một con dê. Địch Thanh cùng mọi người yến tiệc chốc lát, lấy cớ sức khỏe không tốt, mời Dư Tĩnh chủ trì, mình lui vào hậu đường nghỉ ngơi. Lảo đảo về tới hậu đường, hơi men trên mặt biến mất sạch, nơi này có hữu ban điện trực Trương Ngọc, như kinh phó sứ Giả Quỳ, tây kinh tả thàng khố phó sư Tôn Tiết, toàn là tâm phúc của ông ta, cùng với những mãnh tướng Mã Kim Hổ, Quách Thi Uyển, Dương Văn Quảng, tất cả đang đợi Địch Thanh tới. Địch Thanh ngồi sau bàn, trầm giọng nói: - Hoàng Sư Mật đã bị bắt sống, nguy cơ của Nghi Châu đã được giải trừ, vậy đã tới lúc chúng ta đích thân giải quyết Nông Trí Cao. Chúng tướng đồng thanh: - Nguyện nghe đại soái sai bảo. - Nông Trí Cao rất kiêu ngạo, chúng ta đánh cho hắn trở tay không kịp, nay hắn ở Tân Dương, sau lưng chính là Côn Lôn quan, chỉ cần chúng ta phá Côn Lôn quan là đóng đinh sau lưng Nông Trí Cao, khiến hắn muốn lui cũng không thể, chỉ còn cách quyết chiến với chúng ta ở Kim Thành Dịch và Quy Nhân Phô, như thế đại sự ắt thành. Dương Văn Quảng lập tức đi ra lớn tiếng nói: - Phá Côn Lôn Quan ắt thuộc về ti chức, xin đại soái cho ti chức một cơ hội, rửa sạch chiến bại ở Quế Châu. Địch Thanh đi tới vỗ vai Dương Văn Quảng: - Chiến bại Quế Châu không phải lỗi của ngươi, Trần Thự an bài kỵ binh tinh nhuệ của Mã Kim Hổ sau núi đáng chém đầu, bắt ngươi mang bộ tốt đi đánh thân binh bản bộ đông gấp bốn lần của Nông Trí Cao, sao có thể không bại. - Nay bản soái nắm đại quyền, tất nhiên không có chuyện đó, ta cho ngươi ba nghìn kỵ binh, phải nhanh, ngay tối nay tới Côn Lôn quan, phá thành. Dương Văn Quảng mừng lắm, lập tức chỉ tay lên trời thề phá Côn Lôn Quan, sau đó dẫn chiến tướng bản bộ cùng ba nghìn kỵ binh phóng vào màn mưa mênh mông. Vân Tranh đang chửi bới um sùm, một trận mưa lớn bất ngờ cắt đứt đường tới Côn Lôn quan của y, nhìn dòng lũ cuồn cuộn từ khẽ núi chảy ra, chỉ hận mình không có đôi cánh để bay qua nơi này. Không tới được Côn Lôn quan thì không cách nào ngăn được Nông Trí Cao ở Kim Thành Dịch, số quân nhu làm mình thèm khát cũng hoàn toàn vô duyên, điều này khiến Vân Tranh một lòng phát tài làm sao chịu nổi. - Báooooo! Hầu Tử toàn thân bùn đất từ thượng du chạy về nói: - Tướng chủ, không thể vòng qua thượng du được, càng đi lên trên hẻm núi càng hẹp, người ngựa đều không thể đi qua. Chu Đồng từ hạ du đi về báo: - Không tìm được nơi thích hợp để bắc cầu, nước chảy quá siết, người không xuống nổi suổi, vừa rồi có sáu sĩ tốt thiếu chút nữa bị lũ cuốn đi, nếu không buộc thừng vào nhau thì mất mạng rồi. Vân Tranh rất không cam lòng: - Đại quân không qua được, chẳng lẽ nhóm nhỏ cũng không thể qua. - Địa thế của chúng ta cực tệ, bờ này thấp, đối diện lại cao, nhưng không phải là không thể. Tiếu Lâm hiện giờ một lòng lập công, vuốt nước mưa trên mặt nói: - Nếu có thể qua được đối diện, kéo thừng lớn, quân sĩ trang bị gọn nhẹ sẽ không thành vấn đề. - Tốt, nếu như qua được thì phải qua, không cần nhiều người, thời tiết này, chúng ta từ sau lưng tới, chỉ 200 người là đủ phá Côn Lôn quan rồi, Lão Tiếu trông cậy cả vào ông, Tiếu Lân gật đầu dẫn thám tử tinh nhuệ nhất đi tìm địa điểm thích hợp. Mưa nhu trút nước, gió đem mưa quất lên mặt như roi đánh, Tiếu Lâm tìm được vị trí thích hợp cách đó nửa dặm, dựng lều, lắp nỏ tám trâu, bắn đục công thành xuyên qua một thân cây to ở bờ đối diện, sau đó tự mình cầm thừng qua sông. Vân Tranh nhìn Tiếu Lâm liều mình trong mưa gió bão bùng đi qua sợi dây nhỏ, phía dưới là dòng lũ cuồn cuộn, bất kể ông ta võ công cao thế nào, chỉ cần rơi xuống là mất mạng, nhìn bóng dáng Tiếu Lâm chao đảo trong gió, không biết vì sao, cứ đứng đó ngây người. Hầu Tử có vẻ hiểu được điều gì đó, nói nhỏ: - Tướng chủ, cái cây kia có lẽ không trụ vững được đâu. Vân Tranh sực tỉnh, đây thực ra là hoàn lưu của một cơn bão, tuy nơi này cách biển còn xa, nhưng thế gió không nhỏ, đại thụ đối diện bị thổi nghiêng ngả, quyết đoán gọi Tiếu Lâm ngừng mạo hiểm, tình hình này sang được bờ đối diện chỉ có Tiếu Lâm, như thế không có ý nghĩa gì hết. Tô Tuân đội mưa đi tới an ủi: - Tướng chủ, không cần phải giận, nay mưa gió thế này làm Quảng Nam được một ngày mát mẻ, không bằng ngủ một giấc, nuôi dưỡng tinh khí thần, sau đó chúng ta tới Kim Thành Dịch, hoặc Quy Nhân Phô thử vận may, mưu sự tại nhân thành sự tại thiên mà, không cần quá để trong lòng. Tiếu Lâm vốn muốn tìm vị trí khác thử lần nữa, nhưng Vân Tranh đã dứt khoát hạ lệnh cắm trại nghỉ ngơi. Vân Tranh nằm trên võng, hai tay gối sau đầu, nghe tiếng mưa rơi sầm sập bên ngoài, đuổi đi suy nghĩ khác, tập trung ứng phó với tình thế hiện giờ. Bành Cửu đi theo Dư Tĩnh thể hiện dứt khoát lập trường của Vân Tranh, phải đưa ra quyết định đó là bất đắc dĩ thôi, cường hãn như Địch Thanh còn phải lo âu tới chết, huống hồ là y, đám quan văn đối phó với võ tướng không bao giờ chùn tay. Vũ Thắng quân thành dị loại trong quân đội, mặc dù đám võ tướng đều phải khúm núm quỵ lụy với quan văn, nhưng vẫn coi Vũ Thắng quân là phản đồ, bằng vào cái gì mọi người đều phải khom lưng, chỉ ngươi vẫn đứng thẳng. Lên chiến trường với đồng đội như vậy có thể bị vứt bỏ bất kỳ lúc nào, Vũ Thắng quân chỉ có thể cô quân tác chiến mà thôi. Dương Văn Quảng kệ mưa gió rát mặt, đứng trên tường thành Côn Lôn quan ngửa mặt hú dài, tiếng hú này phát tiết hết oán hận tích trữ trong lòng, máu tươi vừa rồi dính đầy trường mâu cũng được rửa sạch. Ba nghìn binh mã xông pha mưa gió đi suốt một ngày, chỉ dùng một người Liêu tộc dẫn đường, hai túi vàng cám đã lừa được quân địch mở cổng thành. Hai túi vàng đổi lại một tòa thành quan, Dương Văn Quảng sau khi vào thành không giết tên bộ hạ tham lam kia của Nông Trí Cao, thậm chí chẳng lấy lại vàng, để hắn an toàn rời đi. Địch Thanh tới được Côn Lôn quan thì nơi này không còn bóng dáng kẻ địch, Mã Kim Hổ là biên quân, tích cách tất nhiên giống Vân Tranh học theo người Tây Hạ, cho rằng, kẻ địch chết rồi mới là tốt nhất. Cùng lúc đó ở quân doanh Thượng Lâm, Tôn Nguyên Quy vừa ngâm một bài thơ được mọi người vỗ tay khen ngợi thì có sứ giả vào báo, xu mất sứ đã công phá Côn Lôn quan ngay trong đêm, lúc ấy mới là rạng sáng. Cả đám quan văn không mừng mà mặt còn âm u hơn trời mưa, Địch Thanh lập mưu tổ chức yến tiệc để gạt mình qua một bên, rõ ràng coi quan văn như đá ngáng chân rồi. Nông Trí Cao sau khi biết mất Côn Lôn quan, đích thân dẫn năm vạn quân bày trận ở Quy Nhân Phô, tính đột phá phòng tuyến quân Tống ở nơi này, trở về Ung Châu. Mưa to tới nhanh nhưng tan cũng nhanh, đến khi trời sáng thì vầng mặt trời đỏ ối bay lên, mặt đất lại nóng hầm hập, Vân Tranh nhân lúc lũ rút, nhanh chóng dựng ba cây cầu bên sông, khi thám tử về báo Dương Văn Quảng đã công phá Côn Lôn Quan, thở dài một tiếng, ra lệnh binh mã nghỉ ngơi thêm một ngày. Thấy Tiếu Lâm thất vọng ra mặt, vỗ vai nói: - Ông trời không giúp, để Địch Thanh đi trước, lúc này Nông Trí Cao hẳn đang cùng Địch Thanh tranh đoạt Quy Nhân Phô, chúng ta tới đó xem thế nào, cơ hội luôn luôn có, kiên nhẫn. - Nông Trí Cao bị đoạn hậu, nóng lòng phá vây, ắt dẫn toàn quân phá trận, như thế Tân Dương sẽ để trống. Tô Tuân tự xung phong: - Tướng chủ, để ti chức tới thành Tân Dương, hẳn là Thôi Đạt cũng phái người tới rồi. Vân Tranh chắp tay, dẫn Lương Tiếp, Tiếu Lâm bốn nghìn binh mã tới Quy Nhân phô tham chiến, Tô Tuân cùng Chu Đồng dẫn bốn nghìn quân tới Tân Dương.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]