Chương trước
Chương sau
Bao Chửng hôm đó tới Chính sự đường bái phỏng Hàn Kỳ, Hàn Kỳ không kìm được phẫn nộ nói ra chuyện này.
- Nếu Trí Khuê huynh đang nói tới Vũ Thắng quân đất Thục thì không nên sớm khẳng định gì cả, nói không chừng thiếu niên đó đã hoàn thành chỉnh quân thật đó, lão phu tiếp xúc với y không chỉ một lần, đó không phải người thích khoác lác.
- Trĩ Khuê, ông làm cho rõ đầu đuôi rồi hãy nổi giận, nếu không tương lai lại cưỡi hổ khó xuống đó.
Hán Kỳ nhíu mày, từ từ hít vào thở ra mấy lần rồi ngồi xuống, hỏi: - Hy Nhân huynh nói thì ta tin rồi, vậy còn chuyện ở Thanh Đường, Tây Hạ có thổi phồng quá mức không, ta biết chúng ta cần phấn chấn lòng dân, nhưng nếu cả đại thần cũng bị che mắt trọng dụng người không đúng thì hỏng.
Bao Chửng xua tay: - Ông đừng tin lời ta vội, cứ nhìn thêm nhiều vào rồi hẵng đánh giá, tránh khỏi bị ý kiến của lão phu tác động làm phán đoán sai lầm. Hôm nay lão phu tới đây cũng là có việc, Phú Bật quịt của Vân Tranh ba nghìn một quan tiền chưa trả, người ta kiện tới phủ Khai Phong của ta rồi, ông là tham tri chính sự, nên trả khoản tiền công này cho người ta đi. Nói rồi lấy từ trong ống tay áo ra một bản công văn: - Vân Tranh nói Phú Bật Phú Ngạn Quốc giở trò lưu manh, mua chiến mã của người ta, nhưng không chịu thanh toán hết tiền. Bất quá lão phu cho rằng Phú Bật không phải quịt tiền, mà hết tiền rồi, cho nên đẩy khoản tiền này lên đông kinh, để quốc khố thanh toán.
- Phú Bật cũng giấy trắng mực đen thừa nhận, mua của Vân Tranh một nghìn không trăm sáu mươi chiến mã, nhưng chỉ trả tiền tắm trăm lẻ bảy con, số còn lại của ông đấy.
Hàn Kỳ nhận công văn vừa xem đã tím mặt: - Bản quan vừa nhậm chức, chuyện đầu tiên là đi trả nợ cho người ta? Chiến mã do Phú Bật mua, đâu phải ta mua, không lý nào ông ta không trả nổi ba nghìn quan, tưởng tiền quốc gia có thể tiêu tùy ý, mặc kệ! Bọn họ tự đi mà xử lý.
Bao Chửng cười rất vui vẻ, lấy thêm một công văn nữa trong ống tay áo: - Người ta biết ông sẽ quịt nợ, nên giúp ông nghĩ cách trả tiền rồi, mọi người đều vui.
Hàn Kỳ nghi hoặc mở ra xem, tức thì vỗ bàn đánh sầm đứng dậy: - Khốn kiếp.
Nếu Vân Tranh có mặt ở đây lúc này thế nào cũng nghĩ Bao Chửng có túi thần của Doraemon, vì ông ta lại lấy từ trong ống tay áo ra một ấm trà tinh xảo, sai viên lại đi cho nước nóng vào, thong thả ngồi uống, rất ung dung nhàn nhã.
- Đại Tống ta chiến mã khan hiếm, y dám huấn luyện chiến mã thành ngựa biểu diễn cung ứng cho phú hộ Đông Kinh làm trò chơi à? Hàn Kỳ tiếp tục rống lên, mặt đỏ chưa từng có:
- Trĩ Khuê, người ta làm thế là bất đắc dĩ thôi, hơn bốn vạn cái mồm phải nuôi, cần vũ khí trang bị, cần quân phí hoạt động, Phú Bật không trả tiền, chẳng lẽ trên dưới đói hết? Vả lại thương đạo do người ta khai thác, triều đình chẳng đầu tư vào một đồng, người ta mang chiến mã về bán cho quân ngũ đã là trung thành hiếm có. Bao Chửng nghiêm mặt nói: - Giờ thì hay rồi, các vị mua của người ta không trả tiền, các vị là trọng thần, Vân Tranh Vân Trường Sinh chỉ là tên đô giám nho nhỏ, đánh gãy răng cũng chỉ đành nuốt xuống bụng, bất đắc dĩ nghĩ cách khác kiếm tiền, ông cũng không cho, chẳng lẽ muốn cướp trắng công sức của người khác.
Hàn Kỳ sững sờ, thế này ông ta phải làm sao, không trả tiền thì để chiến mã lãng phí, đang đau đầu chợt chú ý cái ấm trà của Bao Chửng rất đẹp, đen bóng, nhìn là biết đồ quý, Lão Bao keo kiệt tuyệt đối không bỏ tiền ra mua: - Hay lắm, Bao Hi Nhân cũng nhận hối lộ, chẳng trách nói đỡ cho người ta, đúng là chuyện kỳ lạ nhất đời.
- Có cái ấm làm bằng bùn, vài cân trà thôi, là hậu bối có lòng biếu lão phu, đâu phải hối lộ. Lão phu xưa nay chỉ giúp lý không giúp thân, nếu cửa này không thông, lão phu đưa lên cho bệ hạ, ài, có mấy vạn cái mồm đợi tiền về mua gạo, lão phu vất vả thêm một chút cũng đáng.
Hàn Kỳ cắn răng viết văn thư duyệt chi tiền, hậm hực ném cho Bao Chửng: - Sau này giao dịch chiến mã phải do triều đình thống nhất phân chia.
- Lão phu chỉ xử án, chuyện đó ông bàn với người khác. Bao Chửng đủng định đứng dậy đi về, còn lẩm bẩm:
Chớp mắt một kẻ kiếm được ba nghìn quan tiền từ triều đình, một kẻ lấy chiến mã uy hiếp thể hiện sự tồn tại của mình với triều đình, cái ghế này của lão phu không dễ ngồi rồi.
- Người thông minh không thể làm quan! Hàn Kỳ thở dài một cái, gập công văn đứng dậy rời công đường, hôm nay ông ta muốn nghỉ sớm.
....
- Minh phủ, ngài năm nay sáu mươi, làm quan nhiều năm ắt nhiều kẻ đắc tội với ngài, ví như đạo phỉ. Bọn chúng trong địa phận của ngài vung đao hò hét, cướp bóc chém giết, ngài là một vị quan phụ mẫu yêu dân như con, chỉ có thể nuốt lệ nhìn chúng hoành hành, muốn tiễu phỉ mà không có năng lực, đám bộ khoái chỉ bắt nổi nổi đám trộm gà bắt chó, mấy cung bộ thủ chẳng kéo nổi cung đó đi tiễu phỉ khác gì đi tự sát.
- Chưa kể đạo phỉ hoành hành cũng rất tổn hại quan uy của ngài.
- Giờ ngài chỉ cần bỏ chút xíu tiền lương, sẽ có ngay một đại quân nghe ngài sai bảo, chiến kỳ chỉ tới đâu, đại quân tới đó, nhổ tận gốc đám đạo phỉ, minh phủ chỉ cần lắp đài cao, đọc văn chương hạch tội, bách tính cảm kích quý bái, thành tích lại đẹp, thăng quan tiến chức là chuyện nhỏ. Ngài xem tướng quân hùng tráng thế này ngài đã thấy bao giờ chưa?
Lưu Ngọc Thành xấu hổ che mặt, không nhìn Vân Tranh đang lôi kéo tri phủ Lô Châu thì thầm, còn chỉ một người toàn thân thiết giáp, cao lớn sừng sững như núi đứng ngoài, còn đeo mặt nạ quỷ hung dữ, đó là cái mặt nạ mà Vân Tranh hay đeo, tên kia nhìn thể hình thì là một trong hai tên nô phó vẫn theo bên y, nói được một câu liền mạch đã giỏi, chẳng phải tướng quân gì hết.
Hôm nay là ngày quan địa phương của phủ Thành Đô tới báo cáo, vốn không có việc gì của Vân Tranh, từ sáng sớm đã tới rồi, y nói là khát, đi qua vào xin ngụm nước, thế là lôi kéo hết người này tới người khác thì thầm thì thụt.
Tên này giờ vì tiền mà bất chấp hết thể diện rồi.
- A ha ha, ô kìa Trần lão ca, sáu chục tuổi mà khỏe mạnh được như huynh thật hiếm... Cái gì, năm nay mới có tròn bốn mươi? Trời ơi mới hai năm mà tóc đã hoa râm, phải chăng là đám đạo phỉ họa hại lão ca ra thế này... Vân Tranh bất chấp cái mặt đã đen hơn mặt Lão Bao của Lưu Ngọc Thành lại tiếp tục đi chào hàng:
Khi Vân Tranh bị Lưu Ngọc Thành đuổi khỏi Đề hình ti thì cổ họng hơi rát, Lương Tiếp như tên ăn trộm chạy nhanh tới: - Tướng chủ, có cơ hội tiễu phỉ không? Các huynh đệ đều đang đợi phát tài.
Vân Tranh xoa cổ: - Lô Châu, Miên Châu, Hán Châu, Bành Châu đã đồng ý rồi, toàn là châu lớn, cứ diệt sạch đạo phỉ mấy nơi này, châu khác sẽ theo thôi, địa phận người ta không có đạo phỉ, địa phận của mình phỉ tặc như cỏ dại còn làm quan quái gì được nữa.
Lương Tiếp hớn hở chà tay: - Đến đạo phỉ Triệu Công sơn còn bị chúng ta diệt sạch, ti chức cho rằng đám khác đơn thuần chỉ để nộp tiền lương và công tích cho chúng ta thôi, huống hồ lần này chúng ta có một vạn huynh đệ, đông hơn trước gấp mười.
Vân Tranh đá đít Lương Tiếp: - Không được lơ là, sư tử bắt thỏ cũng dùng toàn lực, đó là chân lý, nếu ngươi mà ngã lộn cổ trong cống rảnh, về sau làm sao lãnh đạo ai được.
Lương Tiếp vâng dạ, nhưng nhìn bộ dạng của hắn là biết không coi đạo phỉ ra cái gì, Vân Tranh đá cho hắn cái nữa, nhưng lại nhếch mép cười, ít nhất Lương Tiếp có tâm thái của một cường quân rồi, tâm huyết của mình không uổng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.