Nửa canh giờ sau Tằng Công Lượng nhấp nhổm ngồi trên ghế ở Thừa Thái điện đợi hoàng đế triệu kiến, bên cạnh là tham tri chính sự Giả Xương Triều đang ngủ gà ngủ gật, hai người họ xưa nay không họp nhau, cho nên chỉ chào hỏi cho có không bắt chuyện.
- Minh Trọng có chuyện gì mà bất an như thế? Giả Xương Triều chủ động hỏi:
- Rảnh rỗi tới tìm bệ hạ đánh ván cờ, lần trước thảm bại, lần này hi vọng có thể vãn hồi chút thể diện. Tằng Công Lượng thuận miệng đáp, đang nóng vội nên tâm tư che dấu sự ghét bỏ với Giả Xương Triều cũng chẳng có:
- Sáng nay vốn có đại triều hội thảo luận chuyện Nông Trí Cao quấy nhiễu biên cương, vậy mà bệ hạ cũng không lâm triều, e rằng không có hứng thú đánh cờ với ông đâu. Minh Trọng đã không thể phân ưu cùng bệ hạ, cũng đừng coi triều chính như trò đùa, Đại Tống ta còn xa lắm mới có thể coi là ca vũ thanh bình. Giả Xương Triều tựa hồ không nghe ra người ta qua loa với mình, còn mượn cớ giáo huấn:
- Thế ông có biết vì sao Đại Tống mãi chưa thể ca vũ thanh bình không? Tằng Công Lượng nổi giận bỏ lại một câu như thế rồi định đi, đó gọi là đạo bất đồng bất tương vi mưu:
Giả Xương Triều cười ha hả: - Chính kiến bất đồng là chuyện bình thường, Minh Trọng hà tất phải buông lời khó nghe tổn hại người ta, tổn hại thanh danh bản thân, ông đừng đi, để lão phu đi, già rồi không làm đá chắn đường nữa khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574051/quyen-5-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.