- Thôi, nếu đã tỉnh rồi thì không nên ngủ nữa, ngoài kia ai cũng bảo trẫm hưởng hết phú quý nhân gian, nhưng không biết trẫm hâm mộ những phú ông ra sao, họ không có chính vụ rối rắm như trẫm, có thể ngủ một giấc tới sáng.
Lâm Lam Lam nhoẻn miệng cười: - Bệ hạ, phú ông cũng không phải sống thoái mái đâu, nếu là nhà địa chủ, lúc nông vụ cũng gần như không ngủ yên giấc, nếu là thương nhân, lúc nào cũng lo toan tính tiền. Trừ khi là những người sống tạm qua ngày, có ai là không lao tâm phí lực.
Triệu Trinh "ồ" một tiếng, vuốt chóp mũi Lâm Lam Lam, lời nàng nói thì không cần nghi ngờ: - Trẫm còn tưởng rằng bọn họ suốt ngày ăn chơi hưởng lạc chứ, hoạn quan trong cung cũng hay hâm mộ, xem ra trẫm nghe toàn lời đồn thổi rồi.
Lâm Lam Lam lấy khăn nóng lau mặt cho Triệu Trinh, tiếp lời: - Bệ hạ thân hoàng đế, mệnh nhà nghèo, thiếp dệt vài cành cạch thì bệ hạ ngủ say tới sáng, thiếp thêu thùa chẳng có tiếng động nào thì lại ngủ không, chẳng biết phải nói bệ hạ ra sao nữa.
Triệu Trinh ngồi ngây ra trên giường một lúc mới gật gù: - Vì nghe tiếng nàng dệt vải trẫm thấy an định, tựa hồ đang nghe phụ nhân toàn thiên hạ đang chăm chỉ dệt vải, trẫm có thể kê cao gối ngủ kỹ, nàng không biết, trẫm sợ nhất tĩnh mịch, càng yên lặng, càng bất an.
May cho Triệu Trinh là Vân Tranh không nghe thấy lời này, nếu không y dám sôi máu xông tới đấm đá cho một trận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574049/quyen-5-chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.