Sau ba ngày nghỉ ngơi Vân Tranh lại phải tới phủ nha, tiếp nhận Trương Phương Bình điểm danh, lão già khốn kiếp đó rất lắm quy củ, mà chẳng biết ba ngày qua có quá hoang đường không, hay là do thân thể thư giãn, cho nên giờ mặc thiết giáp lên người, cảm giác đi lại khó nhọc.
Cưỡi ngựa vào thành, người trên đường tự giác tản ra, đứng ở hai bên reo hò, ông chủ quán trà là vỗ tay hăng nhất, cái bàn mà Vân Tranh hay ngồi giờ dùng màn sa quây lại, ra sức nói to, mời đô ngu hầu khi nào rảnh rang đừng quên tới uống trà.
Khi tới phủ nhà không ngờ đám Chu Đồng cũng mặc thiết giáp đứng trước cửa, nhìn thấy Vân Tranh tới, học nghi lễ trong quân, quỳ một gối xuống: - Tham kiến tướng chủ.
- Được, các ngươi đã gọi ta là tướng chủ thì ta cũng không khách khí, chỉnh đội.
Vân Tranh hô một tiếng, Lương Tiếp mặc thiết giáp như một người khổng lồ đi lên phát biểu, không khí đang trang nghiêm đột nhiên một phụ nhân áo xanh ở đây chay tới, vừa chạy vừa gào khóc: - Đạt Nhi, Đạt Nhi, đừng nhập quân.
Thôi Đạt ở nhà đã bị mẫu thân khóc lóc khuyên can rất nhiều, cắn răng quyết tâm vờ như không nghe thấy, nhưng nhìn thấy mẹ vấp ngã, không đành lòng chạy tới đỡ lên, phụ nhân béo tốt nắm chặt tay áo hắn không buông, nước mắt ròng ròng: - Con ngoan à, con từ nhỏ chưa từng chịu khổ, làm sao sống nổi trong quân ngũ khắc nghiệt, đọc sách cho tốt, tương lai còn có thể quang tông diệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574019/quyen-5-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.