Vân Nhị cãi nhau chán chê với Hoa Nương rồi vác cái mặt cau có ngồi vào bàn ăn, khỏi nói là bị thua rồi, chẳng lạ, đến Vân Tranh còn chẳng đối phó nổi nữa là, ai bảo tự chuộc khổ vào người, Vân Đại nhìn thấy vẫn ăn ngon lành. Vân Nhị lấy bánh bao trút giận, mỗi cái chỉ cắn một miếng, chẳng mấy chốc bánh bao trên bàn cái nào cũng thiếu một góc, Lục Khinh Doanh không cản, chỉ sai nha hoàn đem bánh bao thu hết lại, khi nào Vân Nhị đói thì hâm nóng cho ăn, chưa ăn hết bánh bao thì không cho ăn cái khác, Hoa Nương được một phen cười đau bụng.
Vân Tranh bê bát canh lên, mắt thì liếc nhìn Cát Thu Yên cười thần bí, Lục Khinh Doanh trưng ra bộ mặt cao thâm khó lường, thật không hiểu nổi nữ nhân, rõ ràng lão bà mình hận muốn chết, lại tỏ ra cực kỳ chiếu cố Cát Thu Yên, cái bánh bao đùn qua đẩy đẩy lại sắp nát ra rồi.
Tiếu Lâm tiến bộ hơn nhiều, ít ăn mặc râu tóc không khiến người ta hiểu lầm là ăn mày nữa, ngồi vào bàn cầm lấy cái quẩy, nói: - Sư huynh ta đi rồi, không biết là đi đâu.
Vân Tranh gật đầu, Hàn Lâm còn đi đâu được nữa, thời gian tới ông ta nhất định phải viết rất nhiều văn thư, chỉ cần tấu chương của Lưu Ngọc Thành đưa lên, thế nào cũng gây sóng gió lớn trong triều, thành lập thiếu niên quân lúc đó chỉ giống nổi hứng bất chợt, nhưng sẽ là cả cuộc cải cách quân sự chứ không đùa chơi.
Hòa thượng béo nói đúng, chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574016/quyen-5-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.