Vân Tranh nghe đám chết tiệt này gọi mình là Trường Sinh đã muốn ném cái bát vào mặt, lại còn cái gì mà cầm quân đại chiến, ai nói với các ngươi thế, thơ cũng đâu phải của lão tử.
Chưa đợi Vân Tranh kịp phản ứng, một đám thiếu niên máu nóng đã ngửa cổ uống cạn bát rượu, tưởng chuyện tới đó là thôi, chuyện trên bàn rượu mà, bốc phét vài câu ai cho là thật, không ngờ đám đó quỳ trước mặt Bành Lễ tiên sinh: - Tiên sinh, chí hướng chúng đệ tử đã lập, từ nay vứt bút nghiên theo binh đao, mong tiên sinh hiểu cho. Thấy tiên sinh nghẹn ngào không nói lên lời, lại quỳ hướng Trương Phương Bình: - Minh công, hãy cho chúng tôi nhập quân.
Trương Phương Binh mặt đỏ phừng phừng, kích động vạn phần: - Nếu như các ngươi đã có chí hướng ấy, bản quan cho các ngươi toại nguyện. Rồi bảo Lưu Ngọc Thành: - Soạn tấu chương, nói đất Thục ta muốn lập thiếu niên quân, lấy sĩ tử làm xương, lấy dũng sĩ làm thịt, mong thiên tử ân chuẩn, nếu không toàn bộ chúng ta từ quan.
- Đúng thế, tất cả cùng từ quan tỏ lòng nam nhi Đất Thục.
Nghe bốn xung quanh là tiếng hô hào từ quan bãi công đầy khí thế, hơi rượu trong người Vân Tranh bay biến quá nửa, mí mắt giật giật, đại sự quả nhiên đừng quyết trên bàn rượu, con bà nó, lão tử chuyến này nguy rồi, chỉ mong đám người này ngày mai tỉnh rượu quên chuyện hôm nay.
Bành Lễ tiên sinh tát nhẹ một sĩ tử, mắt ươn ướt lại mỉm cười: - Thật trẻ, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574014/quyen-5-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.