Nghe khẩu khí cứng rắn của Phú Bật, Bao Chửng sực tỉnh, chỉ trong chớp mắt đã hiểu được mọi chuyện, thôi rồi tiểu tử kia chơi xấu mình rồi, y rõ ràng bị các bên bức bách tới hết cách, cho nên mới học giận mình rồi thoát thân, tiểu tử giỏi lắm, có phải thấy lão phu dễ bắt nạt nên mới giở trò này không?
Giỏi lắm, trên đời này người dám chọn lão phu để bắt nạt chỉ có tiểu tử ngươi thôi.
Mặt không đổi sắc Bao Chửng mân mê chén trà hỏi: - Ngạn Quốc huynh thấy Vân Tranh là người như thế nào?
- Thiếu niên anh hùng lòng mang trung nghĩa, mài rũa vài năm đưa vào triều đường trọng dụng có dư.
Bao Chửng đột nhiên cười phá lên: - Thiếu niên anh hùng mà ông nói hôm nay chẳng những xỉ nhục quan gia, vũ nhục chư công triều đường, cho rằng chúng ta chỉ là hạng bày biện cho đẹp mắt, lời lẽ cực kỳ khắc bạc ngông cuồng đấy, quả nhiên là anh hùng.
Phú Bật kinh ngạc, nghi hoặc nói: - Không thể thế được, lão phu và y trò chuyện, thấy y là người hiểu lý lẽ, biết tiến lui, sao lại có chuyện ngông cuồng như vậy được?
Bao Chửng cười cười tợn, cười chảy nước mắt: - Hỏi hay lắm, tên tiểu tử ranh ma tinh quái, còn tưởng y bị điên, té ra là ném củ khoai nóng cho lão phu. Ngạn Quốc, nói rõ nhé, nay chiến mã đều là của lão phu, tên tiểu tử đó tặng hết lão phu rồi, nếu đã vào tay lão phu vì đại kế quốc gia, số chiến mã này không thể rời khỏi mục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574011/quyen-5-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.