Đến khi trời tối hẳn, ai nấy về nhà, đám trẻ con vẫn quyến luyến nhìn đống thức ăn của Vân Tranh, một ông già tóc trắng liền chia hết cho bọn chúng rồi đuổi đi, nhíu mày nói: - Trẻ con ở Quan Trung ở tuổi này làm tới quan thất phẩm không có mấy, lão không nhịn được hỏi câu này, có phải làm quan rồi thì lòng dạ đen tối, muốn đào mộ tổ tông không?
- Chỉ súc sinh mới đào mộ tổ tông thôi, người như thế phải đánh chết. Vân Tranh trả lời rất dứt khoát:
Ông già bảo Vân Tranh ngồi xuống bên cối xay, lại hỏi: - Lương sơn chỉ có đá, khắp nơi bị rau kim hoa xâm chiếm rồi, ngoài chăn dê ra không làm được gì hết, chỗ như thế khiến quý nhân như ngươi hạ mình nhún nhường, ngoài mộ phần tổ tông dưới đất, lão không còn nghĩ ra thứ gì khác.
Vân Tranh lấy nắm túc mục ra: - Tiểu tử tới đây là vì thứ này, nó là bảo bối đấy, mặt đất không trồng cấy được thì nuôi cỏ, lão nhân gia không thấy cỏ trong trang mọc tốt lắm sao? Đó là khoản thu lớn, có điều tiểu tử không nuôi dê mà muốn nuôi chiến mã.
Ông lão thất kinh xua tay: - Bọn ta không làm mã hộ, chiến mã thả vào nhà dân là hỏng, chuyện này không làm được.
Vân Tranh mừng lắm: - Lão trượng là người thông tuệ, người khác nghe nói thành mã hộ là vui mừng, vừa có gia súc làm việc, lại được giảm thuế, tiểu tử lần đầu thấy người có kiến thức này.
Ông lão cười khổ: - Tổ thượng lão hán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574009/quyen-5-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.