Tần Lũng dẫn mọi người đi tới một trang viện, rất bình thường, gạch thô ngói xanh tường trắng, bốn góc trồng khóm trúc rậm rạp, cảnh sắc trong đêm vô cùng thanh bình.
Một tiểu nha hoàn mở cửa, thấy quân tốt, giữ cửa hét lên: - Phu nhân chạy mau.
Tần Lũng ngăn lại: - Tiểu Mai, đừng sợ, ngày tháng khổ sở của chúng ta kết thúc rồi, lát nữa ta đưa các ngươi rời khỏi ổ phỉ này, tới nơi bình yên sinh sống.
Tiểu Mai run lẩy bẩy nấp sau lưng Tần Lũng, không ngừng nhìn trộm quan quân, Vân Tranh thấy vậy nhe răng cười thật thân thiện: - Đúng thế đấy.
Không ngờ tiểu nha đầu thét chói tai, Tần Lũng an ủi mãi, nổi giận nói: - Tướng quân, lát nữa gặp Mị Nương đừng dọa nàng, nàng từ nhỏ đã nhát gan.
Vân Tranh xấu hổ sờ mũi, thế quái nào nụ cười của lão tử tới đây lại mất hiệu lực thế nhỉ, xưa nay lúm đồng tiền của mình vô địch thiên hạ cơ mà?
Trang viện còn nhỏ hơn cả nhà Vân Tranh ở Thành Đô, có điều trang nhã hơn một chút, tuy đây là Hà Đông, nhưng không khiến người ta có cái cảm giác thô hào vùng tây bắc, mà lại lại đậm phong tình Giang Nam.
Đi tới trung đình, một nữ tử mở cửa phòng, mắt lạnh băng nhìn quân tốt, một thanh ngân đao nắm trong lòng bàn tay, nắm rất chặt, móng tay dài bấu vào thịt đến chảy máu...
Nữ tử nhát gan trong miệng Tần Lũng không ngờ có khí thế coi khinh vạn quân.
Lương Tiếp toàn thân trọng giáp dính máu tay cầm thiết chùy to tướng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574002/quyen-4-chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.