Ngỗi Minh nãy giờ ngồi trở như khúc gỗ nhìn tường thành Đại Tống, nàng biết rất nhiều chuyện về Đại Tống, từ nhỏ còn học văn hóa người Hán, nhưng lần đầu tiên tới nơi này, nghĩ đến tương lai có thể không trở về được nữa, lòng khó tranh khỏi hoang mang sợ sệt, nghe Vân Tranh nói vậy ngạc nhiên ngẩng đầu lên: - Ngươi mà chia tiền cho ta á?
- Cô coi ta là ai vậy, tất nhiên chia phần cho cô rồi, chiến mã về được tới đây công lao của cô không nhỏ, dù cô chỉ ngồi trong xe, suốt ngày đòi ăn cái này ăn cái kia, chẳng làm gì chỉ mỗi lão tử chạy ngược chạy xuôi vất vả, còn chuẩn bị cả nước tỏi để giả khóc... Vân Tranh làu bàu:
- Ngươi không đem ta làm chiến lợi phẩm tặng cho quan gia Đại Tống à? Ngỗi Minh hỏi với giọng nghi ngờ, nhưng đôi mắt muôn phần linh động, chứng tỏ nàng đang trêu Vân Tranh:
Vân Tranh tức giận gõ trán Ngỗi Minh: - Xem ra cô không muốn làm công chúa nữa rồi, được rồi, ta đưa cô về Đậu Sa trại hưởng thụ lạc thú làm người, sáng cô có thể ngắm mây màu, tối nghe mưa xuân, nhàn hạ dẫn thị nữ ra thị tập, tha hồ chọn món vừa miệng mà ăn, ăn cho tới khi thành heo con béo múp béo míp...
- Ngươi mới là heo con béo múp ấy. Ngỗi Minh cười khanh khách, nói chuyện với Vân Tranh mấy câu thôi mà lòng nhẹ nhõm hẳn, bắt đầu ao ước cuộc sống mới, những thứ mất đi, không thể so với những thứ có được.
Vân Tranh nhảy xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1573990/quyen-4-chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.