Chương trước
Chương sau
Lão tướng tên Mễ Lặc Cổ chắp tay: - Bệ hạ, từ hiện trường có thể thấy bọn chúng nhắm vào Ngỗi Lang, còn Hắc Hoàn chẳng qua vì đi cùng nên mới vạ lây thôi, chứ không cố ý tấn công thiết diêu tử.
- Mễ Lặc Cổ, có phải ngươi đang đảm bảo thiết diêu tử vẫn còn trung thành với trẫm?
Mễ Lặc Cổ mặt không đổi sắc, chắp tay nói: - Thần đảm bảo.
Lý Nguyên Hạo đứng lên, vỗ vai Mễ Lặc Cổ: - Ngươi không cần gánh trách nhiệm vì sai lầm của người khác, thiết diêu tử là bảo đao trong tay trẫm, bao năm tau vì Tây Hạ lập công lao to lớn, cho dù có một hai con ngựa hại bầy cũng không liên quan tới ngươi. Thiết diêu tử nghe mệnh lệnh của chủ tướng đó là truyền thống của nước ta, ta hứa với các vị đại tướng, cho dù các ngươi biết ai làm việc này, ta chỉ truy cứu tội của chủ tướng mà không trị tội thiết diêu tử, quân nhân phục tùng mệnh lệnh là đức tính tốt, chỉ có khen ngợi chứ không trách phạt.
Mễ Lặc Cổ và các tướng xung quanh quỳ một chân xuống, tạ ơn hoàng đế nhân từ.
Lý Nguyên Hạo nhìn mấy con quạ xoay vần dưới ánh trăng mà không dám hạ xuống, quay sang thống lĩnh hoàng thành ti: - Ngươi có biết ai muốn giết Ngỗi Lang không, đánh chó phải ngó mặt chủ, Ngỗi Lang là con chó của trẫm, thế này không phải muốn đối phó với trẫm sao?
Từ lúc biết sự kiện này là do thiết diêu tử gây ra, viên thống lĩnh chưa lúc nào ráo mồ hôi, quỳ xuống đáp: - Ngỗi Lang là người cô độc, rất ít qua lại với người khác, trừ bộ hạ của mình thì không qua lại với người khác, mỗi ngày hoàn thành chức trách là về thẳng nhà, chỉ cần không phải bệ hạ xuất chinh, thì ngày nào cũng như ngày nào, chưa bao giờ thay đổi.
- Nói tóm lại là ngươi không biết gì hết.
Là cận thần của thiên tử, hắn biết Lý Nguyên Hạo càng bình tĩnh thì lửa giận càng dữ dội, vì giữ mạng, viên thống lĩnh đành đánh liều: - Mạt tướng lớn gan suy đoán khả năng có liên quan chuyện Ngỗi Lang trừng phạt thái tử, nếu không chẳng có ai lại đi chọn một người sống xa cách cuộc đời như Ngỗi Lang là mục tiêu.
Lý Nguyên Hạo cười ha hả: - Chẳng lẽ ngựa non đã lớn, muốn tung vó mà không bị bất kỳ ràng buộng nào nữa.
Mễ Lặc Cổ thình lình tuốt đao như chớp, đầu viên thống lĩnh rụng xuống mà chưa hiểu chuyện gì xảy ra, ông ta bình tĩnh như không tra đao vào vỏ, chắp tay nói: - Toàn là lời vô căn cứ, đại vương tự có phán đoán, không nên để lời tiểu nhân tác động.
Lý Nguyên Hạo trầm ngâm một lúc gật đầu: - Lục soát toàn thành, không bỏ qua bất kỳ chỗ nào, việc do thiết diêu tử gây ra, vậy mỗi thiết diêu tử phải xác thực hành tung của mình, cùng với nhân chứng, nếu kẻ nào có nghi vấn, ngươi đích thân tra hỏi cho trẫm. Trẫm rất muốn biết ai giết tên nô tài trung thành này của trẫm, hắn có mục đích gì, làm cho rõ.
Mễ Lặc Cổ nhận lệnh rời đi, Lý Nguyên Hạo ngồi xuống ghế chờ đợi Hạp Xích quay về báo cáo.
Hạp Xích đã về, nhưng là được đưa về, toàn thân đầy vết thương, cổ vẹo sang bên, Lý Nguyên Hạo day trán: - Hung thủ còn chưa đi xa sao?
Thị vệ chắp tay đáp: - Hung thủ đã trốn xa, Hạp Xích trúng bẫy mà chết, thiết diêu tử căn bản không thể đơn độc truy tung, đó là thiết luật, Hạp Xích tự tìm cái chết.
- Thiết diêu tử của trẫm đúng là dũng mãnh thiện chiến đấy! Hồi cung... Lý Nguyên Hạo nói lời này hai mắt long lên sòng sọc:
Tiệc tối của Vân Tranh tới rất khuya mới giải tán, mọi người chơi vô cùng cao hứng, tan rồi vẫn còn choàng vai bá cổ nhau hát ông ổng bài ca dao Vân Tranh dạy, nhưng mà vô cùng khó nghe. Ngỗi Minh thì không rời được quân doanh, vì trời tối một cái là quân doanh đóng cửa, không cho bất kỳ ai ra vào, quân quy của Tây Hạ rất nghiêm, chỉ có hai điều, một là chặt đầu, hai là đi đầy, không có cái thứ ba, nên không ai dám xem thường quân pháp.
Vân Tranh say lướt khướt được Hầu Tử và Hàm Ngưu khiêng về phòng, khi mọi người đi hết, hắn thì thầm bên tai Vân Tranh: - Quạ kêu rồi, hai tiếng.
- Ừm.. Vân Tranh ậm ừ đáp, định chợp mắt một lúc, đêm nay định sẵn là không ngủ được rồi, lát nữa thế nào cũng có lùng sục quy mô lớn.
Quả nhiên không được bao lâu thì ngoài quân doanh tiếng người tiếng ngựa nhốn nháo, rồi tiếng trống điểm tướng cũng vang lên, Hầu Tử chạy vào báo: - Thiếu gia, dậy đi, người Tây Hạ yêu cầu mỗi người trong quân doanh phải ra ngoài cho người ta đếm.
Chuyện này không thể chậm trễ, vội vàng dậy sai Hàm Ngưu đi gọi toàn bộ thuộc hạ của mình ra, bao gồm thương binh tạm thời thuộc quyền thống lĩnh của y, sĩ tốt Giáp Tử doanh còn đỡ, nhiều thương binh uống say chửi bới om xòm, bị kéo ra ngoài còn định nổi khùng, nhưng nhìn thấy viên lão tướng mặc thiết giáp đen, toàn bộ ngậm miệng, còn thì thầm với sĩ tốt Giáp Tử doanh, tuyệt đối không được trái ý người này.
Mễ Lặc Cổ gập ngón tay đếm tiếng trống, khi mười ngón tay gập lại thì người Tây Hạ đã hoàn thành đội ngũ, còn bộ hạ Vân Tranh nhốn nháo từ doanh chạy ra, đám thương binh được dìu còn liên tục thúc giục, quá giờ là bị chặt đầu.
Đội ngũ của thương binh doanh vừa vào hàng thì tiếng trống cũng dứt, ai nấy toát mồ hôi, vị lão tướng kia mặt đã cực kỳ đáng sợ, chẳng may tới muội, nói không chừng bị tế cờ.
Lão già này làm Vân Tranh nhớ tới Trương Phương Bình, chỉ cần tướng lĩnh không nói rõ được bộ hạ của mình ở đâu là lập tức bị treo lên giá, đã có ba tướng lĩnh bị treo lên rồi, trong đó một người vừa nói đây không phải chiến trường đã bị lão già vung roi quất rung hai cái răng, tất nhiên cũng treo lên nốt.
- Thương binh doanh tổng cộng nhân số bao nhiêu? Mễ Lặc Cổ mặt ầm trầm, ông ta không khách khí với người Tây Hạ, với Vân Tranh càng khỏi nói: - Bẩm đại tướng quân, thương binh doanh tổng cộng có ba trăm bốn bốn thương binh, một trăm tám ba quân sĩ hộ lú, sáu y sư, quan quan mười một, tổng cộng năm trăm bốn mươi bốn người. Vân Tranh hết sức cẩn thận đáp, chuyện lớn đã xong, tuyệt đối không thể để hỏng vì chuyện nhỏ:
Mễ Lặc Cổ nhìn danh sách hỏi: - Hiện có bao nhiêu?
- Bẩm đại tướng quân, hiện chỉ có bốn trăm ba mốt, một trăm ba ba ngươi đã lành vết thương trở về quân của mình.
- Trong đó có thiết diêu tử không?
- Có hai người, đã về đội trước khi vào Hưng Khánh phủ, Một Tàng Ngoa Bàng tướng quân không cho thiết diêu tử vào Hưng Khánh phủ.
Mễ Lặc Cổ nhíu mày, trầm ngâm một lúc hỏi tiếp: - Thương thế ra sao?
- Ma Cát Hổ cụt tay, Náo Nhĩ Hòa thiếu bốn ngón chân.
- Ngươi chắc chắn là Ma Cát Hổ và Náo Nhĩ Hòa chứ?
Vân Tranh lắp bắp: - Tại hạ thấy danh sách viết tên như thế, còn không quen biết họ.
- Nửa canh giờ trước các ngươi làm gì? Lờ mờ ngửi thấy mùi rượu Mễ Lặc Cổ mặt càng âm trầm:
Vân Tranh mặt trắng bệch: - Hôm nay là trăng tròn, nên náo nhiệt một chút, uống ít rượu, ca hát rồi khiêu vũ. Tướng quân, thương binh doanh là như thế, tâm tình tốt mới nhanh khôi phục, đó là một phần của việc điều trị.
- Cãi láo, treo lên.
Mễ Lặc Cổ quát một tiếng, tức thì có hai binh sĩ xông tới, trói chặt lấy Vân Tranh treo lên giá, người hành hình là thân binh lão giả, không phải người trong quân doanh, nên thần y chẳng được nương nhẹ chút nào.
Thân binh của Mễ Lặc Cổ kiểm tra bộ hạ của Vân Tranh, cuối cùng báo cáo không thiếu một ai, khớp với danh sách.
Mễ Lặc Cổ đi tới trước mấy cái giá hành hình, thong thả nói: - Lão phu biết hiện có kẻ giờ chỉ muốn xé xác lão phu, có điều không sao, các ngươi sẽ mau chóng cảm tạ ta thôi.
- Hơn một canh giờ trước, tức là khi mặt trời lặn chưa lâu, hai vị tướng quân Ngỗi Lang, Hắc Hoàn bị người ta mưu sát, đều chết, Hạp Xích tướng quân truy tung cũng bị trúng bẫy chết, địa điểm là ở ngay cạnh hoàng thành, hung thủ đã xác định là thiết diêu tử, có biết chuyện này nghĩa là gì không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.