- Tại hạ là tướng chủ sương quân, điều này đại tướng quân biết rồi, ngài nhìn quân của ta, hẳn nhận ra đó không phải đội quân đánh trận.
Một Tàng Ngoa Bàng ngớ ra: - Quân đội không phải để đánh trận, chẳng lẽ đi kiếm tiền?
- Không phải, đại tướng quân, đội ngũ của ta là quân y, tức là chuyên môn cứu thương trên chiến trường, đó là nguyên nhân ta dám vào Tây Hạ. Vân Tranh chắp tay nói với giọng nghiêm túc: - Đội ngũ này chiến lực thấp kém, ta không muốn dạy chúng thành công cụ kiếm tiền, thế nên tìm đường khác, dạy chúng thành đội quân chuyên cứu thương.
- Theo như ta nghiên cứu, quân tốt chết trên chiến trường không nhiều, mà là sau khi rời chiến trường, quân tốt bị thương cũng thường thường là người dũng mãnh nhất, người như thế nếu cứu sống được, sức chiến đấu sẽ tăng lên một bậc. Vì thế ta đi học hỏi khắp các danh y, chuyên môn tổng kết ra điều lệ vệ sinh phòng dịch dùng cho quân đội, mời Đại tướng quân xem qua.
Một Táng Ngoa Bàng còn chưa kịp phản ứng lại, Đại Tống cũng chẳng có thứ gọi là quân y, máy móc đưa tay ra nhận lấy cuốn sổ tay của Vân Tranh, có chút ngờ vực: - Cái thứ ngươi nói bản soái nghe cũng động lòng, ngươi là người Tống vì sao không giao cho tướng quân người Tống, mà lại giao cho ta?
Vân Tranh chua chát trả lời: - Ta đưa lên rồi, nhưng ông ta ném trả, nói ta giữ bổn phận, đừng suốt ngày mơ tưởng viển vông, cuối cùng giao đi khai thác thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1573969/quyen-4-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.