Vân Tranh muốn xem đánh trận, nơi quan sát chiến trường tốt nhất là Đại Hắc Sơn mà họ cắm trại phía dưới, nơi đó khói lửa chiến tranh không lan tới, Vân Tranh dẫn Lương Tiếp, Bành Cửu lên Đại Hắc Sơn, tuy trời trong xanh thời tiết tốt, nhưng chỉ thấy con người nhỏ li ti như kiến mà thôi, y chợt thèm khát có một cái ống nhòm, dù là loại ống nhòm đồ chơi mà y làm hồi bé.
Ban ngày hai bên giao phong một lần, có điều đều là bộ tốt, đây là trình tự tiêu chuẩn của đại quân tác chiến, chỉ có chỗ nào hai chân dẫm lên được mới thích hợp kỵ binh tác chiến, hiện giờ ai cũng học khôn rồi, không ai ngu xuẩn tùy tiện xua kỵ binh quý giá lên trận.
Ban ngày trời nắng to, tới tối thì lại nổi gió mạnh, gió bắc lướt qua trên mặt đất, gào thét như ma quỷ, mặc dù đốt đống lửa lớn cũng chẳng thấy ấm áp hơn là bao. Thi thoảng cuồng phong quét qua làm ngọn lửa lay động dữ dội, chiếu sáng sáu khuôn mặt.
- Khói lửa báo tin của người Thanh Đường và Tây Hạ giống nhau à? Vân Tranh ngồi thu lu ôm đầu gối, phá vỡ sự im lặng:
- Giống nhau, một cột là bình an, hai là cảnh báo, ba là địch đột kích.
- Thế làm sao báo vị trí, ý ta là nếu như muốn báo có kẻ địch từ cánh trái đánh tới thì phải báo tin thế nào?
- Không cần thiết vì tướng lĩnh sẽ tự biết dự đoán, tin báo càng đơn giản càng tốt, thứ phức tạp chỉ giới hạn trong văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1573965/quyen-4-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.