Cùng Phong cười ha hả: - Xem ra chuyến đi này của Vân thiếu huynh lợi ích không chỉ bảy phần, nghe nói quan gia Đại Tống đã hạ lệnh tiết kiệm, sợ tơ lụa trong Thục đã chất đống rồi phải không? Quan gia thương sức dân, thiếu huynh mang sự sa xỉ tới Thanh Đường, muốn làm hỏng dân phong thuần phác ở nơi này?
Câu này không phải đùa, ứng phó không cẩn thận thì bao công sức hỏng hết, thậm chí riêng tội làm hỏng dân phong đủ chặt đầu, tên này ruốt cuộc muốn gì, Vân Tranh đứng dậy nghiêm mặt nói: - Hàng hóa xưa nay luôn luận giá tại chỗ, tơ lụa ở Thục rất rẻ, cũng như da trâu ở nơi này chẳng có giá trị, Vân Tranh vất vả chạy hai đầu, mang lại lợi ích hai đằng, tơ lụa cũng không dám bán nguyên tấm mà xẻ thành mảnh làm khăn, chỉ dùng hiếu kính thần linh, sao nói làm hỏng dân phong, Vân Tranh không dám nhận tội này.
- Ha ha ha, ngồi xuống, ngồi xuống, tại hạ chỉ nói thế thôi, sổ sách đã rõ ràng, vậy ta tính thuế cho thế huynh ngay bây giờ.
Tên này cũng rất có bản lĩnh, sổ bốn cột với hắn không là gì, chỉ bấm đốn ngón tay một lúc là tính ra con số cuối cùng, Vân Tranh phải nộp một trăm ba mười bảy quan bảy đồng tiền thuế.
Con số này không vênh nhiều so với tính toán của Vân Tranh, thấy tên này cười hì hì, Vân Tranh có cảm giác rất kỳ quái.
- Sao thế huynh nhìn ta như vậy, chẳng lẽ ta tính sai? Từ nhỏ ta rất hứng thú với con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1573955/quyen-4-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.