Chương trước
Chương sau
Dân phong vùng Lũng không chỉ hung hãn mà còn giảo hoạt, thứ quý công tử như Vân Tranh là dê béo tốt nhất, bách tính tầng chót cũng có trí tuệ của mình, cho nên bề ngoài cung kính, bên trong âm độc cũng là đương nhiên.
Tên hầu mang giáp trụ của quý công tử không đáng sợ, ngược lại càng mừng, bộ giáp đó rất giá trị, cho nên mọi người thấy Vân Tranh ngang nhiên mua bán không đợi đấu giá thì vẫn cười híp mắt, vì dù y mua bao nhiêu thì cuối cùng vẫn là của mọi người.
Rời Lũng Tây là tới địa bàn người Thổ Phồn tung hoành, thực ra người Thổ Phồn không nhiều, cho dù có cũng bị cường đạo giết rồi, vì giết được người Thổ Phồn đồng nghĩa với việc có được những con chiến mã tốt nhất.
Người nơi này kiên cường như cỏ dại, quân đội Đại Tống tới chinh phạt, chết một đám, đầu mục người Thổ Phồn dẫn bộ tộc tới cướp bóc, lại chết một đám nữa, người ngoài thế nào cũng thắc mắc, vì sao họ không rời nơi này tìm chỗ khác sinh sống, chẳng lẽ vì không muốn rời quê hương thôi sao?
Tôn thất chỉ sau khi tỉnh rượu rất muốn trốn thoát khỏi cái thương đội mà trong mắt hắn đều đã là người chết này, nhưng thấy xích sắt ở chân, thở dài từ bỏ.
Vân Tranh cứ như không biết gì, thoải mái đi khắp trấn mua thêm một đống hàng hóa, nhất là các loại thực phẩm, cho nên đội ngũ càng thêm lớn, khi rời khỏi Tần Châu, một vị áp ti không chịu nổi sự ngu xuẩn của chủ nhân thương đội, len lén kéo Lục quản gia lão thành cẩn trọng thì thầm một phen. Lục quản gia chỉ biết cảm tạ, bất lực chỉ Vân Tranh cưỡi ngựa đi đầu ý nói mình không quyết được, thở dài một tiếng, theo thương đội bước lên con đường không lối về.
Đúng là thế thật thương đội Vân Tranh bước trên con đường núi xương biển máu, nhưng là xương máu của kẻ khác, hai trăm sĩ tốt đi mở được tựa hổ không gì ngăn cản được, dọc đường đi không biết bao nhiêu đám đạo phỉ có ý đồ đã bỏ mạng, phương thức tác chiến của bọn họ cũng rất đặc biệt, nếu không cần thiết là tuyệt đối không cận chiến, nỏ tiễn và chùy phá giáp là thứ vũ khí họ yêu thích, khi kẻ địch hung hăng múa đao ập tới, thường chỉ một loạt tiễn như mưa bắt ra là đã ngã gục quá nửa rồi, số còn lại không chạy thì cũng mất hết tinh thần, không địch nổi số lượng kẻ thù áp đảo.
Giết cường đạo gần như đã thành một sở thích của Vân Tranh, nhất là tới nơi người nơi đó còn hung hãn hơn cả cường đạo làm sao bỏ qua cơ hội luyện tập tốt như thế này.
- Chẳng lẽ ngươi định đánh giết thế này tới tận phủ Hưng Khánh à?
Hơn mười ngày liên tiếp không hôm nào là không giết chóc làm ngay Cát Thu Yên cũng cảm thấy phiền:
- Ta muốn thế lắm, nhưng vật tư và nhân lực không đủ, nên đánh được tới đâu thì hay tới đó.
Vân Tranh trả lời vô trách nhiệm, sau đó tới thăm quân tốt bị thương, chẳng có tí mảy may nào hứng thú với nữ nhân này, kệ ả có xinh đẹp tới mức nào.
Gió thu đã nổi lên, nơi này rừng núi không rậm rạp lắm, lá cây héo úa bị gió thổi rào rào đầy đất, làm mọi người đều vô cùng khẩn trương, nhìn qua thì bọn họ bách chiến bách thắng, nhưng sĩ khí đã tiêu hao gần hết rồi.
Đám đạo phỉ nơi này quá lắm trò, có kẻ nấp trong bụi cỏ, kẻ trốn trong khe đá, có kẻ đào hố thình lình nhảy ra làm mọi người giật mình. Đạo phỉ không chỉ là những hán tử bặm trợn, có lão nhân trẻ nhỏ ở trong rừng kêu gào dụ dỗ người ta vào bẫy, rồi nam nhân cầm khiên gỗ chĩa gỗ định đục nước béo cò.
Đó không phải đối tượng Vân Tranh muốn khuất phục, nhưng bây giờ tính mạng mấy trăm người đặt lên vai, không muốn sắt đá cũng không được.
Cũng may đạo tặc không ngốc, sau khi đánh tan mấy nhóm hung hãn nhất, gian xảo nhất, bọn họ cũng biết sợ, không còn phải thấy cảnh đau đầu một thằng bé mười tuổi cầm lao hò hét xông tới đánh cướp nữa, rồi tới Hi Châu, đạo tặc cuối cùng cũng tuyệt tích, không kẻ nào dám đánh cướp thương đội, chủ nhân vùng đất này ra lệnh cấm như thế, đây cũng là mục tiêu đầu tiên của Vân Tranh trong chuyến đi.
Một nghìn năm sau nơi đây là tỉnh Thanh Hải, một trong năm tỉnh có diện tích lớn nhất Trung Quốc, nhưng lại là một trong năm tỉnh có dân số ít nhất, hiện giờ nó là vương quốc Giác Tư La, đặt tên theo thủ lĩnh Giác Tư La, ông ta vốn là hậu duệ của tán phổ Thổ Phồn, vì Thổ Phồn chia năm sẻ bảy nên ly khai thành lập vương quốc riêng, quốc gia non trẻ thành lập chưa đầy hai mươi năm này tích cực chào đón thương cổ các nơi tăng cường quốc lực.
Trên bãi cỏ trải đầy lá thu úa vàng là dê bò béo tốt, mục dân quất roi thúc ngựa tới, sau khi phát hiện là một thương đội chứ không phải là quân đội, liền cao hứng mang tin tức có thương đội tới truyền đi xa.
Thế là xung quanh doanh trại của Vân Tranh vô cùng náo nhiệt, vô số mục dân đánh ngựa tới, chuẩn bị đổi đồ vật mình cần. Vân Tranh tháo xích cho Tôn thất chỉ, một phút trước ông ta còn như chó bị bỏ rơi vậy mà thoáng cái cùng mục dân nói cười như quen biết lâu năm.
Theo như Tôn thất chỉ nói, lúc này không nên tự ý giao dịch với mục dân, phải đợi quân đội tới kiểm tra, nếu không có hàng hóa phạm cấm mới được giao dịch.
Quy định này rất hợp lý, Vân Tranh không vội, đem những chiếc khăn cáp đạt ra, chân thành tặng cho mỗi một mục dân mà y gặp, khi tơ lụa đẹp đẽ đã quấn lên cổ, cho dù là mục dân đề phòng nhất thì trên mặt cũng đã nở nụ cười.
Tôn thất chỉ chuyển lời, vì đây là lần đầu tiên gặp bằng hữu, cho nên tặng món quà quý giá nhất, tơ lụa này do Liên Hoa Sinh đại sư lấy từ mây trời xuống, cho nên mới nhẹ và trơn, mới rực rỡ như thế. Muốn bồi dưỡng thị trường thì không thể quá keo kiệt được.
Phật giáo mấy chục năm qua không ngại núi cao tuyết lạnh tuyên truyền Phật pháp, bọn họ đã vất vả như thế Vân Tranh cũng giúp một tay, để dân tộc sống ở nơi cao nhất của nhân loại biết mình đang được Phật tổ phù hộ.
Mục dân hào phòng tặng lại cho thương đội rất nhiều các loại thịt, bơ, Vân Tranh bổn cũ soạn loại, bắc bếp to, đặt nồi lớn, không tiếc muối, gạo mới mua được nấu cùng thịt mà mục dân tặng, cùng ngồi dưới đất, chia sẻ với nhau những bát cháo nóng hổi thơm ngon. Nếu nói có lúc nào Vân Tranh vô tư nhất, không toan tính nhất thì đó là lúc y đem thức ăn của mình chia sẻ cho người khác, với y chia sẻ đồ ăn của mình là một hạnh phúc.
Chẳng mấy chốc doanh trại của Vân Tranh biến thành một thị tập náo nhiệt, mục dân từ xa xôi hay tin cũng tới, tranh thủ giao dịch với nhau, tụ họp, ca hát, náo nhiệt hơn cả ngày lễ tết. Còn có cả người truyền kinh cũng tới, sau khi tiếp nhận lễ vật quý giá cùng rượu ngon chỉ một ngụm cũng xua đi được cái lạnh núi cao, chuyên môn hát cho Vân Tranh nghe chuyện về Cách Tát Nhĩ vương,
Mục dân đơn giản chân tình, với họ thì đừng dùng bất kỳ thủ đoạn nào hết, cứ lấy sự chân thành nhất của ngươi ra sẽ đổi được tình cảm của bọn họ.
Trăng cong cong như lưỡi liềm, giữa thảo nguyên bao la trông thật trơ trọi, Vân Tranh nhận lời mời của Cát Thu Yên cùng dạo bước trên thảo nguyên mỹ lệ, một có thể coi là nho nhã, một thì quyến rũ vô song, nếu như là đôi tình nhân đi dạo dưới ánh trăng, nhất định là bức tranh tuyệt đẹp, tiếc là hoàn toàn không phải.
- Ta biết ngươi muốn làm ăn với người Giác Tư La, ta chỉ không hiểu, ngươi có thể tới thẳng Tây Hạ, vì sao đi vòng lớn tới nơi này? Không phù hợp với lập trường của thánh giáo.
Mỹ nhân nếu như mặt lạnh như khối băng, giọng nói vô cảm thì đẹp đến mấy người ta cũng chẳng muốn tới gần, ít nhất thì Vân Tranh không có hứng thú đó, cũng không có hứng thú trả lời:
- Mục đích cuối cùng là Tây Hạ, nhưng bây giờ là Giác Tư La.
- Vì sao?
- Cô không phải là Phật tử, ta không có nghĩ vụ phải trả lời cô.
Vân Tranh đứng lại nhìn Cát Thu Yên một lượt:
- Nói tới cô đi, thực ra ta tiếc cho cô đấy, một nữ nhân như cô tới chỗ nào cũng có thể nói là nghìn người chọn một, vì sao lại vào Di Lặc giáo suốt ngày chém chém giết giết?
***
Vị trí hiện tại của Vân Tranh là gần thành Mạc Xuyên
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.