Ở cái thời đại mà chiến loạn, bệnh tật, dã thú, đạo tặc, quan phủ đều thành nhân tố khiến ngươi không thể về nhà này, xa nhà một lần có thể là mãi mãi, cho nên Lục Khinh Doanh thực sự có nghìn lý do không muốn Vân Tranh đi, nhưng chỉ cần một lý do Vân Tranh muốn đi, nàng không nói ra làm trượng phu nhụt chí.
Vân Nhị đứng dưới mái hiên, nỗ lực ưỡn ngực thật cao, lúc nào cũng muốn ra vẻ người lớn, Vân Đại không có nhà, nó là nam chủ, nên cố gắng giúp tẩu tử xử lý gia vụ, đồng thời chăm chỉ học tập, cho nên tiến bộ cực nhanh.
Tô Tuân cực kỳ áy náy với Vân Tranh, vì mình hại Vân Tranh từ văn chức thành võ chức, nên đã từ chức mạc liêu của Trương Phương Bình, ở nhà dạy học, nhờ thế Vân Nhị được tiếp nhận giáo dục nho học cực kỳ chính tông, một số thói xấu trước kia dần biến mất, chỉ có sự si mê Tịch Nhục là ngày càng tăng.
Điều Lục Khinh Doanh lo nhất là cái bụng của mình, thành thân đã một năm, nhưng vẫn chưa có tin vui, làm áp lực tinh thần của nàng rất lớn, may mà Vân Tranh không để ý, nếu không nàng sụp đổ mất.
Sau một đêm ân ái, phu thế đều vô cùng mệt mỏi, vốn đây là chuyện khiến người ta khoan khoái cả thể xác lẫn tinh thần, nhưng nếu như thêm vào mục đích thì sẽ chỉ thấy mệt mỏi.
- Chưa có con là lỗi của ta, không phải tại nàng, đừng đau lòng, chúng ta còn trẻ mà, không vội, rồi sẽ có rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1573940/quyen-4-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.