Trương Phương Bình không đi một mình mà còn có một đám quan quân mặc giáp, bấy giờ Vân Tranh mới nhận ra nãy giờ mải suy nghĩ không để ý, xung quanh toàn là quân sĩ rồi, y nhận ra một người đó là Hoàng Trụ, tướng chủ của Vĩnh Hưng quân, nếu chỉ triệu kiến mình thì không cần “đón tiếp” long trọng như thế.
- Sinh tử có số, phú quý ở trời, bất kể đi thuyền hay đi ngựa đều ba phần nguy hiểm, đừng nói tới Tam Hạp nước siết, người người nói già không nhập Xuyên, lão phu còn chẳng ngàn dặm tới đây, tuổi còn trẻ mà đã nhiều tâm sự là không nên, có tuổi rồi hẵng trầm tư cũng không muộn.
- Đa tạ phủ tôn dạy bảo. Vân Tranh lần nữa chắp tay:
- Ngồi đi. Trương Phương Bình mới ngoài bốn mươi, người thấp nhưng đậm, da đen râu dài, mặt nghiêm nghị ít cười, quan phục phẳng phiu không một nếp nhăn, cho thấy là người khó tiếp xúc, vừa ngồi xuống là nói luôn: - Lão phu không may tới đây nhập chức đúng lúc đất Thục thiên tai, nhưng Thành Đô vốn là kho trời, chỉ cần những kẻ giàu có không ra sức tích trữ lương thực, lão phu cho rằng không có gì đáng lo, lũ hạn có thể hàng phục, nhưng diệt trừ lòng tham của con người thì khó càng thêm khó.
- Hạ quan lại nghĩ phủ tôn may mắn, khi nhập đông liên tiếp tuyết lớn đã làm trứng châu chấu chết sạch, nếu không thời tiết tốt lên thì châu chấu đã bay đầy trời.
Trương Phương Bình cười nhạt không bình luận, chờ đợi Vân Tranh cho mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1573918/quyen-3-chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.