Hôm nay lại đi tiễn chân, cuối cùng Trương Phương Bình đã tới Thục, Triệu tri phủ chờ đợi đủ rồi, không muốn ở lại thêm một ngày nào nữa, vội vã lên đường.
Từ lúc khai xuân tới giờ không có nổi một giọt mưa, nông gia cày ruộng xong nhưng không thể xuống giống, trừ số ít ruộng nước ra thì Thành Đô khắp nơi là cánh đồng trơ trọi.
Mực nước của Cẩm Giang đã xuống cực thấp, guồng nước không quay được nữa, vì đã lơ lửng giữa không, nông phu đành phải vận chuyển đất đá, đào thêm kênh dẫn nước tới, đào thêm giếng, nhưng cũng chỉ tưới được cho số ruộng hạn chế, hạn hán không thể tránh khỏi.
Vốn có câu mùa đông tuyết lớn, mùa xuân nước về, tiếc là mấy trận truyết lớn mùa đông bị mặt trời chói chang sau đó làm bay hơi hết, giờ đất khô tới nứt ra.
Thế là giá lương thực lại lên, tương ứng với nó là người tới xưởng Vân gia ăn cơm nhiều lên, ruộng dâu mùa xuân cần rất nhiều nước vì đây là lúc lá mới mọc ra, mà nay nước hiếm hoi như thế, ai cũng nhìn ra, một mùa đói kém nữa đang tới, vì thế Triệu tri phủ muốn mau mau rời khỏi nơi này cũng chẳng có gì là lạ.
Vân Tranh tất nhiên không phải đi tiễn Triệu tri phủ mà tiễn chân Triệu nha nội, y chưa quen Triệu Tử Tinh lâu, nhưng Chu Đồng và Triệu Tử Tinh tình cảm sâu nặng, không ngờ ôm nhau khóc một chập, tiễn chân mười dặm, tới khi nhìn đội xe Triệu gia biến mất ở cổ đạo quanh co.
Chu Đồng hai mắt đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1573914/quyen-3-chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.