Đợi mọi chuyện xong xuôi cả rồi, người khác cũng tản đi hết, Lục Khinh Doanh mới kéo Vân Tranh đi nói: - Phu quân, chuyến này chàng vì thể diện mà tốn không ít tiền nhé.
- Ta không phải là người không chịu được mất thể diện. Càng bị phát hiện thì Vân Tranh càng chối tới cùng, còn làm như thật nói: - Về rồi bảo Lão Liêu hỏi xem cái hiệu kia có bán không, họ chuẩn bị về nhà, mua cũng không tệ.
Lục Khinh Doanh nguýt y một cái, không cho đánh trống lảng: - Phu quân chẳng lẽ chàng biết luyện hương liệu từ vỏ cây thật?
- Cái gì biết thật với biết giả, phu quân nàng bản lĩnh lắm, sau này không hỏi mấy lời như thế, chỉ cần một lòng ủng hộ ta là được.
- Chỉ cần phu quân luyện được hương liệu ra thì sau này thiếp sẽ không nói thêm bất kỳ lời nào nữa. Lục Khinh Doanh bị sự tin tin của Vân Tranh làm nửa tin nửa ngờ: - Mà luyện thứ này cần bát vàng chày ngọc, không khó kiếm lắm, song sương sớm kinh trập và nước mưa cốc vũ thì khó rồi.
- Đừng nghe tên ngốc đó, hừ hừ, chẳng qua lúc ấy nàng vén khăn che mặt lên bị hắn nhìn thấy nên phét lác một hồi, cho nàng biết, quan trọng nhất là rượu, còn phải là rượu mạnh nhất, rượu hiện giờ còn chưa đủ độ, hừ hừ, ở Đậu Sa trại ta đã muốn làm rượu để bán rồi, nhưng làm ra mới biết muốn bán cần tửu dẫn. Vân Tranh đột nhiên tức giận, thời đó không cho dân chúng nấu rượu quá 50 cân, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1573902/quyen-3-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.