Đoạn Hồng? Hắn bắt đầu giám thị cả Linh Tê các rồi sao? Đi qua bên cạnh mà hắn không có phản ứng gì, tên này thông minh hơn người, làm sao bất cẩn như thế?
Vân Tranh tới gần, thuận theo hướng ánh mắt của hắn, phát hiện ra hắn đang nhìn về phía chủ lâu của Linh Tê các, nơi đó có tiếng ca trong veo xen lẫn tiếng tỳ bà truyền tới, đang hát bài ( Tống Biệt) mà Vân Tranh mượn tạm, vậy người hát hẳn là Đường Đường?
- Ta không đủ tiền, cho nên chỉ có thể đứng đây nghe, cảm giác nàng hát cho mình nghe, tống biệt, tống biệt... Giọng Đoạn Hồng đột nhiên vang lên làm Vân Tranh giật bắn mình, người Đại Tống không giỏi che dấu tình cảm của mình, đa phần đem tình cảm gửi gắm vào thi từ, lão nông không làm chuyện phong nhã đó, vì thế “ta muốn nghỉ ngơi cùng nàng”, thành phương thức biểu đạt dũng cảm nhất, thực tế nhất, có điều phương thức đó người nghe khác nhau có kết quả khác nhau.
Hiện Đoạn Hồng cũng đang la hét với người khác như thế, chẳng qua đối tượng hắn bày tỏ không nghe thấy.
- Đó là một khúc từ thôi, Đường Đường biểu diễn cho rất nhiều nam nhân nghe, không phải nói với ngươi, nếu không có tiền, để ta tài trợ.
Người có đam mê âm nhạc phải ủng hộ, nếu không hắn suốt ngày ngồi trước nhà mình tra gian bắt cướp thì không hay.
- Không cần. Đoạn Hồng lạnh lùng từ chối rồi xoay người đi vào đám đông náo nhiệt.
Ngũ Câu không biết đi theo từ khi nào, khi Vân Tranh đá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1573894/quyen-3-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.