Lão ông vuốt râu cười sang sảng: - Nơi này trời đất sáng tỏ, lão hán vì sao cần ngươi bảo mật? Chỉ có hạng gian nịnh mới cần lén lén lút lút, lão hán chỉ là nông phu, xuân trồng thu hái, có gì cần dấu người khác? Có điều ngươi đúng là dứa bé ngoan, thứ này cho ngươi, lão hán tham ngộ mấy chục năm không thấu, nghe nói ngươi rất thông minh, nói không chừng phá giải được.
Nói xong nhét một cái túi vải gai vào tay Vân Tranh sau đó tiếp tục chống gậy lom khom đi trên con đường nhỏ, không quay đầu lại.
Thấy lão ông đi xuống ruộng trò chuyện vui vẻ với hương nông, Vân Tranh nhảy lên xe tiếp tục về nhà, lắc thử, cái túi rất nhẹ, không giống có gì quý giá, mở ra xem phát hiện là một tấm da dê, có thể bóc từng lớp, tới lớp cuối cùng mỏng tới ánh sáng xuyên qua được, rất nhiều nhà có tiền mùa đông lấy thứ này dán cửa, vừa sáng sủa lại ấm áp.
Thứ này thì không có gì lạ, nhưng văn tự trên đó làm Vân Tranh đau đầu " Núi còn biết mấy kho tàng, kìa sông nước mấy ang, mấy gáo. Nhưng một khi biến ảo mênh mông. Sấu, rùa, cá, giải, giao long, Sinh sinh, hóa hóa, vẫy vùng triền miên."
Đây là lời giải thích liên quan tới bảo tàng trong (lễ ký),rất bình thường, không có bất kỳ ý nghĩa gì, nhưng đóng ngự ấn của Mạnh Sưởng thì khác hẳn rồi.
Đây là tấm bản đồ kho báu?
Té ra Hàn Lâm không giết bọn họ, chỉ muốn bọn họ giao ra tất cả kho báu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1573889/quyen-3-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.