Vân Tranh lấy cái thủy hỏa côn, đập vào đầu Hạo Ca một phát, làm hắn ngậm miệng: - Có cho người ta nói không, còn la hét ta bịt mồm ngươi lại. Ngồi trở lại ghế nói tiếp: - Muội tử ngươi và mẹ ngươi từ sáng sớm đã tới nhà ta, muốn ta cứu ngươi ra, ta đồng ý.
- Đồ súc sinh! Hạo Ca lại lên cơn:
Thật hết cách Vân Tranh gõ cho hắn gậy nữa, đánh tới bảy tám lần mới nói được hết chuyện: - Đơn giản thế thôi, ta chẳng thèm muội tử của ngươi, chẳng ép mẹ ngươi đi chết, chẳng qua thấy họ đáng thương, khi đó muốn tống ngươi vào nhà lao là vì ngươi hung hăng, sợ sau này còn tới làm hại nhà ta, đành dùng kế trừ hậu họa. Tống ngươi vào đây chẳng mất gì, cứu ngươi ra thì tốn kém, đúng không?
- Không ít đâu ạ. Lao đầu nãy giờ ẩn trong bóng tối cười khằng khặc đáp:
- Ta đã là tử tù, công văn lúc này hẳn đã trên đường tới kinh thành, dù là tri phủ cũng không có quyền thả ta, ta chết chắc rồi. Ta không hận ngươi, cũng không dám hận, chỉ mong ngươi cho mẹ và muội tử ta một con đường sống, ta gặp Diêm Vương cũng không dám kêu oan.
Nếu trên công đường, tất nhiên không có cách nào, nhưng đây là trong tù, xung quanh chỉ có mình Hạo Ca, mà lao đầu là thổ công thổ địa, chỉ cần có cái giá để lao đầu chịu trách phạt là đủ, Vân Tranh hỏi ngắn gọn: - Lao đầu, muốn ngân lượng hay giao tử?
- Hì hì, thừa phục lang là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1573843/quyen-2-chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.