Đội ngựa thồ đi qua Nguyên Sơn một cách bình yên, hoàn toàn không phải dựa vào may mắn, chuyến hàng này quá quan trọng, Lại Bát đã phái người đi trước cảnh giới, báo hiệu đường đi an toàn cho bọn họ. Tất nhiên Vân Tranh không đem an toàn của mình phó thác cho đám Lại Bát, Tiếu Lâm hay dù là ông trời, chỉ có một nơi y tin tưởng tuyệt đối, là Đậu Sa trại.
Lão tộc trưởng biết Vân Tranh thực hiện chuyến hành trì nguy hiểm, muốn những thợ săn giỏi nhất trong trại đi theo Vân Tranh, nhưng y từ chối vì không muốn người Thổ Phồn cảnh giác, nên chỉ xin ông phải huynh đệ Thương Báo dò đường cho họ, chuyện này tới cả Hàm Ngưu và Hầu Tử đều không biết.
Đoàn người ngựa rời khỏi núi, bước lên con đường xanh biếc.
Hoàn cảnh thay đổi quá nhanh, chớp mắt một cái bước ra khỏi núi hơi nóng tiêu tan sạch, thay vào đó là từng cơn gió lành lạnh khiến người ta rùng mình, rừng hai bên đường từ cây lá rộng thành cây lá kim chịu lạnh tốt, không còn thấy cây leo chằng chịt, một ngọn núi đã phân chia nam bắc thành hai thế giới khác biệt.
Sự kỳ diệu của thiên nhiên làm Vân Tranh cảm thán không thôi.
Lại Bát từ đầu cuộc hành trình lầm lì ít nói trở nên hoạt bát, lại còn ngắt lá mỏng làm kèn lá, âm thanh rất lạ, lúc thì như vịt kêu, lúc thì như sơn ca véo vón, thổi kèn lá chán, hắn lấy cái sừng trâu ra thổi ù ù.
Chẳng mấy chốc thảo nguyên cũng có tiếng tù và truyền lại, Lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1573814/quyen-2-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.