Đứng ở thảo nguyên thứ đầu tiên nhìn thấy là đường chân trời, còn đứng ở trên núi chú ý trước tiên là trời xanh, kẻ mơ mộng là thế, thứ phát hiện đầu tiên đều xa không với tới.
Cho nên trí giả thông đạt đạo lý nên yêu thích cái lưu động không ngừng của nước. Nhân giả an nhiên thi hành đạo lý nên yêu thích cái vững vàng bất dịch của núi. Trí giả nhận thức linh động, nhân giả tâm hồn an tĩnh. Trí giả sống vui vẻ, nhân giả sống thọ. Vân Tranh đứng trong nước nhìn núi thấy cả cái linh động và vững vàng hợp làm một, nhất là ba thiếu niên cùng đái xuống nước càng cảm thấy cái diệu của dải Ngân Hà lạc khỏi chín tầng mây.
Có câu vết thương lành thì quên mất đau, Vân Tranh mũi lành cũng quên chuyện Hầm Ngư đánh mình, Hàm Ngư quên chuyện phơi mông trước thiên hạ, điều duy nhất làm hắn bất mãn là mông thêm một đống lỗ nhỏ, còn về phần Hầu Tử say mê công việc bận rộn của thợ mộc. Hàm Ngưu vốn muốn học nghề thợ rèn, nhưng sau khi hắn thiếu chút nữa đập vỡ đầu thợ rèn thì không hiệu rèn nào muốn nhận hắn làm học đồ nữa, thế là làm nông thu thành lối thoát duy nhất.
Đã hai tháng qua rồi, gạo nhà người ta đã trổ bông, lúa mì của Vân gia vẫn đang lớn, hôm nay là lần cuối cùng nhổ cỏ cho ruộng lúa mì, cho nên ba thiếu niên cùng nhau lên núi, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, đái một bãi sướng khoái rồi cười lớn về nhà.
Vì sao Vân Tranh thu nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1573808/quyen-2-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.