🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Vanh Tranh giọng lạnh nhạt: - Đừng vội, lát nữa tới lượt ngươi thôi.
Cho Hàm Ngư uống liền năm hũ, tới khi bụng hắn phình lên như trống, dẫm mạnh một phát, Hàm Ngư kêu lớn, miệng như suối phun, vòi nước bắn lên cao trộn lẫn những thứ vừa mới ăn.
Vân Tranh mặc cho Hầu Tử khóc gào, vẫn liên tục dẫm chân lên bụng Hàm Ngư, cười nhìn mồm hắn không ngừng phun nước.
Tới khi khi dẫm không phan ra gì nữa, Vân Tranh lại đi múc nước đổ vào, lần này chỉ múc hai vò, dưới ánh mắt tuyệt vọng của Hầu Tử, dẫm mạnh lên bụng Hàm Ngư, lần này chỉ phun ra toàn nước.
- Ngươi có biết không, ở biển có một loại cá, chúng dùng mũi phun nước, nhìn này, huynh đệ của ngươi cũng biết đấy. Vân Tranh nói rồi dùng toàn lực dẫm một phát, lần này Hàm Ngư phun ra cả máu:
Hầu Từ nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn, hắn chưa bao giờ cầu xin ông trời cái gì, lần này hắn xin ông trời cho mình và Hàm Ngư chết thật nhanh chóng, nhưng ông trời không thấy đâu, chỉ có giọng nói độc ác của tên Trương Đại Hổ kia: - Hẩu Tử, tới lượt ngươi rồi.
Nước liên tiếp đổ vào miệng, Hầu Tử như cái xác không hồn, Hàm Ngư chết rồi, nó không thiết sống nữa, từ nhỏ hai đứa chúng nó đã sống với nhau, một đứa kiếm được cái ăn sẽ để lại cho đứa kia, Hàm Ngư không biết bao lần chịu đòn thay cho nó.
Miệng Hầu Tử phun ra cái vòi nước rất cao, Vân Tranh nghe được nó thều thào "đợi ta", cười toe toét, tiếp tục đổ nước, tiếp tục dẫm, rửa ruột mà lại, thời buổi công nghệ lạc hậu, dùng tạm cách này...
Hầu Tử cảm thụ được từng cú dẫm của Vân Tranh lên bụng mình, hắn không muốn để đối phương có chút lạc thú nào từ mình, dùng chút sức lực cũng như tỉnh táo cuối cùng cắn chặt răng, nhưng khi cú dẫm không biết nương tình kia giáng suống, áp lực vẫn khiến nó phải há mồm, phun dịch thể từ dạ dày ra...
Vân Tranh lau mồ hôi nhìn hai tiên tiểu tặc đã hôn mê, sờ mạch, không tệ, vẫn còn sống, toàn thân y cũng rã rời, mũi vẫn truyền tới từng cơn đau, mẹ kiếp, cái mũi này mà lệch thì sau này xướng tên ở Đông Hoa môn thế nào, y thà cả đời trốn ở Đậu Sa trại còn hơn để cả thiên hạ nhìn cái mặt xấu xí, Vân Tranh rất ưa thể diện...
Muốn cướp của lão tử à, từ xưa tới nay chưa kẻ nào làm việc này có kết cục tốt đâu, lão tử từ lúc lên bảy chưa để cho bất kỳ kẻ nào ăn cướp của mình, mẹ nó, bao lâu rồi chưa bị thua thiệt thế này. Vân Tranh trói hai tên tiểu tặc ném lên xe trâu, sờ tai con trâu một cái, nó liền hiểu ý, chầm chậm kéo xe đi về trại...
Hàm Ngư có một giấc mơ đẹp, trong mơ hắn ngồi trên một ngọn núi toàn thịt, vươn tay ra là có, ăn mãi không hết, có điều, dù hắn ăn bao nhiêu, bụng vẫn trống rỗng, dạ dày như có lửa cháy, kiếm miếng to nhất, ngoạm mạnh.
- A...
Tiếng kêu thảm thiết của Hầu Tử vang vọng khắp trại đánh thức Hàm Ngư, nó mở mắt ra, phát hiện bên cạnh có núi thịt thơm phưng phức, vẫn còn mơ?
Hầu Tử lăn tới, lấy đầu mình húc đầu Hàm Ngư, tốt quá, vẫn chưa chết, mình chưa chết, Hàm Ngư chưa chết, thế là tốt rồi, dù mông bị Hàm Ngư cắn chảy máu, Hầu Tử vẫn cám ơn trời đất.
Hai tên ma đói nhìn nhau, nhìn đống thịt, không phải mơ, đúng là thịt, còn thơm vô cùng. Một con chó sủa "gâu gâu" cảnh cáo bọn chúng, sau đó có nữ tử xinh đẹp thướt tha đi tới.
Đẹp quá, ngoài Hoa Nương ra thì bọn chúng chưa bao giờ thấy mỹ nữ đẹp như vậy, cả hai nhìn ngây ngất, đột nhiên mỹ nữ giơ chân đá bọn chúng, rồi bật khóc chạy đi.
Hàm Ngư ngơ ngác nhìn Hầu Tử, vì sao mình bị đánh, vì sao mỹ nữ lại khóc, muốn hoạt động cơ thể một chút, nhưng phát hiện mình bị trói rất chặt, cả chân lẫn tay, nhưng đây là vấn đề nhỏ, nó vẫn muốn biết núi thịt ở trước mặt có thật không.
Một đứa bé rất đẹp, trắng hồng mủm mỉm, còn thơm nữa đi tới, Hàm Ngư muốn sờ cái má phúng phính kia, chợt nghe đứa bé nói: - Ta đập ngươi một cái rồi cho ngươi một miếng thịt nhé?
Hàm Ngư cười phá lên, ăn đòn được thịt, té ra thế giới này ở đâu cũng giống nhau, háy mắt với Hầu Từ đang trầm tư, một đứa bé đánh thì đau sao được, hớn hở gật đầu: - Được, ngươi muốn đánh bao nhiêu tùy thích, có thịt ăn là được.
- Trước tiên cho ngươi ăn thịt rồi đánh.
Dưới ánh mắt khao khát của Hàm Ngư, đứa bé lấy một miếng thịt to bằng lòng bàn tay, Hàm Ngư thấy đứa bé giữ lời thì muốn ăn đòn lắm rồi.
Thịt thật thơm, thật ngọt, tuy là thịt khô, nhưng Hàm Ngư dám thế, chưa bao giờ được ăn thịt ngon như thế, đây có phải là thiên đường không, có tiên nữ, có thịt ngon, lại có đứa bé đáng yêu thế này: - Ngươi cho huynh đệ ta với.
- Vậy ta cho mỗi người một miếng thịt, sau đó mỗi tên ăn một gậy nhé?
Đứa bé cười rất yêu, nhưng Hầu Tử không cho rằng trên đời có chuyện tốt như vậy, chuyện càng khác thường thì hậu quả càng đáng sợ.
- Được, ta đồng ý, đồng ý thay cả hắn. Hàm Ngư thì gật đầu rối rít, một đứa bé mà thôi, so được với đám cường đạo Nguyên Sơn à?
Hầu Tử ăn thịt mà thấp thỏm, thịt ngon vô cùng, càng nhai càng ngọt, nhưng hắn càng sợ nhìn chằm chằm đứa bé, đến khi thấy đứa bé lấy thanh trúc từ cái giỏ treo trên cổ chó mới yên tâm.
Hàm Ngư càng hớn hở: - Đánh một trăm cái, cho một trăm miếng thịt nhé.
Trên thanh trúc có rất nhiều cãi lỗ nhỏ, đứa bé đẹp như tranh vẽ cười quỷ dị, lấy từ trong giỏ trúc ra từng cái đinh chậm rãi đút vào cái lỗ nhỏ, đợi toàn bộ những cái đinh dài nửa tấc được ấn vào, nó lấy một tấm ván trúc khác buộc vào mặt lưng, như thế đinh sẽ không bung ra.
Đứa bé cầm cái lang nha bổng tự chế của nó giơ lên nhìn như nhìn kẹo, cười toét miệng, nhưng Hầu Tử và Hàm Ngư không cười ra nổi nữa.
- Những cái đinh này do thợ rèn thúc thúc rèn từng cái một, là bảo bối của gia gia què, ta phải chạy ba chuyến mới trộm được chừng này, còn thiếu một ít, nhưng giờ gia gia què trông coi rất cẩn thận, không trộm được nữa, thôi hai người dùng tạm vậy nhé. Giờ mỗi người ăn một miếng thịt là nợ ta một gậy, ta cho các ngươi ưu đãi, kiến nghị chỗ ăn gậy tốt nhất, đó là mông.
Hàm Ngưu tái mặt, Hầu Tử người mỏng dính đánh một cái là tới xương thì phế ngay, vội nói: - Ta thịt dày, ta nhận hai gậy.
Đứa bé gật đầu: - Ta không bao giờ từ chối loại yêu cầu này, vì đại ca ta cũng sẽ chịu đòn thay cho ta, ta biết tình cảm này đáng quý, nếu là bình thường có khi ta thả cho các ngươi đi, nhưng ngươi đánh đại ca ta thành đầu heo rồi, thế nên đừng mong thoát được dễ dàng.
- Á.. Hàm Ngưu người thẳng đờ, toàn bộ đinh đâm vào thịt, đau thấu xương, làm người quen ăn đòn như hắn cũng phải kêu ra tiếng. Hầu Tử đau khổ nhắm mắt lại, có chút sợ hãi nhìn đứa bé, dù ở Nguyên Sơn cũng không có đứa bé ba tuổi khủng bố như thế này.
Thằng bé lấy một miếng vải nhét vào mồm Hàm Ngư, giọng vẫn rất tử tế, như nói với bằng hữu: - Cắn cái này vào, nếu không sẽ làm lưỡi bị thương, còn một cái thôi, cố nhịn nhé.
Người Hàm Ngư lại lần nữa thẳng đơ, mồ hôi nhỏ tong tong, đứa bé đánh xong phủi tay bỏ đi, mặc kệ lang nha bổng vẫn dính vào mông Hàm Ngư.
- Vì sao Trương Đại Hổ không bị trúng độc? Hầu Tử không nhịn được hỏi:
- Trương Đại Hổ á? Ồ, ta không biết tình cảnh các ngươi lúc đó thế nào, kể lại cho ta nghe, ta sẽ nói vì sao Trương Đại Hổ không trúng độc. Đứa bé ngồi xuống hứng thủ hỏi:
Hầu Tử trườn trên mặt đất như con giun, dùng miệng nhổ lang nha bổng trên mông Hàm Ngưu sang, sau đó kể lại đầu đuôi câu chuyện.
- À, hiểu rồi, các ngươi là lũ ngốc, y dùng ngón chỏ chấm bột, sau đó mút ngón giữa, đơn giản thế thôi.
Hầu Tử nằm ngửa mặt lên trời, không ngừng lấy gáy đập xuống đất, một cái trò vặt lừa huynh đệ chúng rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, thằng bé nói đúng, mình quá ngu.
Thằng bé bỏ đi rồi, nhưng lát sau quay lại, khệ nệ bê chậu nước nói với Hầu Tử: - Huynh đệ ngươi bị thương, giờ trời nóng, dễ mưng mủ lắm, giờ dùng nước cho sạch, sẽ không bị mưng mủ, yên tâm, nước được ta pha muối rồi …
Gặp đúng hai huynh đệ quái thai
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.