Nơi nào có người quần cư là sẽ có quy củ, không có quan phủ định ra quy củ thì người ta tự có quy củ riêng.
Quy củ lớn nhất ở Nguyên Sơn là, không được trộm cắp.
Nói ra nghe thật buồn cười, cái ổ cường đạo lại không cho ăn trộm tồn tại, nhưng mà đúng là thế, có lẽ với bọn chúng, ăn trộm là nghề ti tiện hèn hạ, bắt được kẻ trộm là bọn chúng xúm tới lấy đao hoặc rìu chặt tay hoặc chân tùy mức độ, sau đó có tên cường đạo tốt bụng dí sắt nung nóng giúp cầm máu,
Trộm đao, chặt tay, trộm rìu, chặt chân, còn thứ giá trị ít hơn thì chặt ngón tay ngón chân, còn về phần vụng trộm với bà nương của người khác, cả bọn cười ha hả khen hảo hán.
Hầu Tử, tên cũng đúng như người, gầy gò nhỏ thó, nhưng đôi mắt cực kỳ linh hoạt, tay chân cũng vô cùng nhanh nhẹn không thua kém gì khỉ, trước khi trộm đồ Hầu Tử luôn đếm ngón tay của mình, tối đa chỉ được mất một ngón tay thôi, đó là giới hạn của hắn, từ tám tuổi trở đi là hắn bắt đầu ăn trộm kiếm sống, giờ đã 12 tuổi, bốn năm ăn trộm, điều hắn kiêu ngạo nhất là ngón tay ngón chân vẫn đủ mười cái, tuy bẩn một chút nhưng không thiếu cái nào, đám cùng nghề kẻ thiếu tay, kẻ thiếu chân, có kẻ xương đã thối rứa.
Hầu Tử không biết cha mẹ mình là ai, trong ký ức của hắn, không có khái niệm cha mẹ, ký ức của hắn chỉ là những cơn đói lạnh triền miên, hành hạ hắn thừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1573802/quyen-2-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.