Thoáng cái xung quanh đã đi hết chỉ còn lại, Lương Kỳ đứng trơ ra đó, làm sao lại có chuyện vô lý như thế, mình, mình mà lại không bằng một con nha đầu ti tiện? Bầu ngực mới nhú lên một chút không ngừng phập phồng, thật vô lý.
- Đại tiểu thư, Vân Đại đã không nể mặt tiểu thư, vậy chúng ta đi, không mua tằm của bọn chúng nữa, mười ngày sau quan phủ thu thuế, xem bọn quỷ nghèo này lấy gì mà nộp. Lương quản gia đi tới sau lưng nói nhỏ:
Lương Kỳ hít một hơi lấy lại bình tĩnh, nhìn ông ta chằm chằm: - Chuyện cá nhân của ta liên quan gì tới mua kén tằm hay không? Chẳng lẽ mỗi lần bị mất thể diện thì Lương gia không cần làm ăn nữa?
Lương quản gia bị nhìn tới sởn gai ốc, vội vàng vâng dạ, bây giờ chuyện làm ăn của Lương gia ở Đậu Sa quan nắm cả trong tay Lương Kỳ, ông ta nào dám đắc tội.
Thương lão cười ha hả từ trong nhà đi ra, từ xa đã hành lễ: - Đại tiểu thư đích thân tới đây, lão hủ cảm kích vô cùng, xin mời vào nhà uống chén trà đã rồi nói chuyện được chăng?
Lương Kỳ chỉ chớp mắt đã chuyển sang khuôn mặt tươi như hoa: - Tới thời điểm mua kén tằm ròi, Lương gia sao dám chậm trễ, mời tộc trưởng xem, Lương Kỳ mang tới tiền đồng tốt vàng rực, không có một đồng tiền sắt tiền trì nào. Vẫn quy củ cũ, điều kiện ưu đãi này chỉ Đậu Sa trại mới có thôi.
Thương lão vươn dài cổ nhìn rương tiền, đúng là như Lương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1573791/quyen-2-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.