Vân Tranh mỗi sáng sớm thức dậy là đọc một chương Luận Ngữ, thời gian còn lại thì tập viết chữ theo các loại phong cách thời đó, cứ cách một ngày lại viết một bài văn, không phải văn chương chính thức, là loại bài viết gọi là "nghĩa", dùng để giải thích nội dung của Luận Ngữ, đề bài lấy trong bút ký của Lâm huyện lệnh.
Làm xong những thứ này liền tới thời gian dạy học mỗi ngày, mỗi ngày học mười chữ, bất kể mưa gió, đợi tới khi lúa mì trồng trên núi cao được một tấc thì đám học sinh đã đọc thuộc lòng Bách Gia Tính rồi, hơn nữa còn viết ra được một số họ, không tệ lắm.
Tằm do Vân Nhị và Tịch Nhục nuôi đã dài nửa tấc, xám xì xì, không còn bộ dạng đáng yêu của tằm con, chẳng khác gì con giun hết, trông ghê là.
Cuộc sống cứ như vậy trôi đi trong yên tĩnh bình đạm, vải trong trại bán thêm được một đợt nữa, giá không cao như lúc đầu, biết làm sao hàng sản xuất hàng loạt sao bằng hàng mẫu.
Có điều chỉ thế thôi đã làm tộc trưởng thỏa mãn, Hà chưởng quầy cũng thỏa mãn, chỉ yêu cầu làm thêm mấy loại hoa văn, nếu như làm được ra long phượng, ông ta có cách bán tới hoàng cung.
Vẽ tranh vốn là sở trường của Vân Nhị, nhưng bàn tay nhỏ bé của nó cầm bút vẽ không được, nên Vân Tranh phải vẽ mẫu, bị nó chế nhạo, kết quả ăn cái đá lăn vào góc nhà. Vẽ chỉ cần ý tưởng, tự có người sửa lại cho đẹp, còn giai đoạn khắc nữa mà, Vân Tranh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1573776/quyen-1-chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.