- Đất Thục có hai vị sư, một giàu một nghèo. Người nghèo hỏi người giàu:" Ta muốn đi Nam hải một chuyến được chăng?", người giàu nói:" Đi như thế nào?", người nghèo đáp:" Ta chỉ cần một bình một bát là đủ rồi"...
Vân Tranh và Vân Nhị vừa đọc sách vừa nhìn Tịch Nhục dọn dẹp vệ sinh trong nhà, quả nhiên là nữ tử cần cù, cầm tấm vải lau khắp nhà một lượt, cả miếng trúc để kê mông ngồi bên bếp cũng được nàng lau cho sáng bóng.
Tịch Nhục tới đây, người hoan hỉ nhất là Vân Nhị, nó được Tịch Nhục đối xử như trẻ lên ba, khi đi đái cũng được Tịch Nhục bế, đó là lúc Vân Nhị sung sướng nhất, có điều chuyện chùi đít thì nó liều chết phản kháng, vì Tịch Nhục dùng tấm trúc chùi đít cho nó...
Tịch Nhục cái gì cũng tốt, chăm chỉ này, xinh xắn này, ngực mềm này, chỉ là ăn giỏi quá, trước kia hai huynh đệ nấu cơm chỉ nửa hũ là no rồi, giờ nấu đầy một hũ mà không đủ ăn.
Nhin Tịch Nhục đặt cái bát cơm to hơn đầu y xuống mà còn liếm mép, Vân Tranh thấy mình đúng là phải kiếm tiền nhiều hơn rồi.
Vân Nhị xẻ thêm cơm trong bát cho Tịch Nhục, chỉ cần là thứ ăn được thì Tịch Nhục không từ chối, điểm ấy làm nó càng thích Tịch Nhục hơn, khi Đại ca ép nó ăn thứ nó không thích, nó cho Tịch Nhục hết, vì như miếng gan lợn, ăn phát ngán, ai mà quan tâm ăn gan sáng mắt.
Trước kia mỗi ngày đi lấy nước là chuyện làm Vân Tranh đau đầu nhất, chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1573752/quyen-1-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.