Khi Lưu đô đầu vừa đi vừa buộc đai lưng đi ra thấy Vân Tranh mặt u ám ngồi đó uống nước sôi, bên cạnh có một tiểu cô nương bất an cuộn tròn ở góc tường, mặc cái áo vải thô rách rưới, giày cũng không có, tóc rối bù xù buông xõa trên khuôn mặt trái soan thanh tú, ánh mắt rụt rè nhìn quanh, mũi nhỏ bị lạnh mà ửng đỏ.
Nhìn tiểu cô nương kia một lượt từ trên xuống dưới, chăm chăm vào mấy phần da thịt lộ ra dưới lớp áo rách, tiểu cô nương này da hơi ngăm đen một chút, còn không chê vào đâu được, Lão Lưu tặc lưỡi tiếc nuối, sao không sớm biết ở đây có thứ hàng ngon lành như vậy, lấy ra hai lượng bạc, đặt trước mặt Vân Tranh: - Ta thua, đây là tiền đánh cược, thu lại đi, gặp chủ bạ nhớ nói ta đã trả tiền cược.
Vân Tranh từ từ ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh, nhưng có chút nguy hiểm.
Lưu đô đầu nhún vai, hắn tiếp xúc với đủ loại người, không dễ dọa, nhưng phải nói là hơi ngán ánh mắt này: - Ha ha, đừng giận, lão chủ bạ muốn thử ngươi một chút, huyện ta mười lăm năm qua chỉ có duy nhất một vị tú tài thôi, Hoắc tiểu tử ở thôn Quang Nghĩa thì thi được đồng sinh xong đã ngơ ngơ ngẩn ngẩn, chẳng hi vọng gì, giờ có đứa trẻ khác lạ như ngươi, tất nhiêu phải thử một chút. Sự bất quá tam, phú quý không được dâm, bần tiện không được đổi, uy vũ không khuất phục... À, lấy lão bảo tử nơi này ra đóng vai uy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1573750/quyen-1-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.