– Hôm nay lão phu tới nhà lý trưởng dự tiệc, nếu cậu đã có ý định ở lại đây lâu dài, ta sẽ giúp cậu làm hộ tịch. Như thế hoặc ít hoặc nhiều có một mảnh đất để trồng trọt, chăm chỉ một chút, sẽ thành gia lập nghiệp được thôi, phải rồi chàng hậu sinh, hai huynh đệ cậu tên là gì, hôm đó nghe rồi lại quên. Trước nay chỉ có người trong trại bỏ đi nơi khác, thi thoảng vài năm lại có một chuyện như thế, chưa bao giờ có người muốn tới nơi nghèo khó này sinh sống, cái nhà mà huynh đệ Vân Tranh đang ở cũng là của một người bỏ trại mà đi, người đó săn bắn cực giỏi, lại còn biết làm nghề mộc, cái trại nhỏ này không giữ nổi, làm trưởng lão buồn không muốn ăn mấy ngày. Những việc Vân Tranh làm thời gian qua đều lọt vào mắt tộc trưởng, thế nên hôm nay gọi y tới nhà hỏi chuyện, muốn y ở lại trại này:
– Đa tạ tộc trưởng, tiểu tử tên là Vân Tranh, đệ đệ là Vân Kiên Cường. Vân Tranh vui lắm, không ngờ lại có thể làm hộ tịch đơn giản như vậy, thấy ông già còn lẩm bẩm ghi nhớ tên hai người, liền nhặt một cục than viết lên miếng gỗ, đưa cho ông ta:
– Cậu biết chữ sao? Tộc trưởng kinh ngạc chớp mắt mấy lần, nhìn đi nhìn lại tấm gỗ:
– Vâng. Vân Tranh gãi đầu, biết chữ thôi, có gì to tát sao?
Không ngờ ông già mồm cứ há to dần, đột nhiên nắm lấy tay Vân Tranh, giọng vô cùng kích động: – Cậu học được những gì, à không,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1573737/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.