Lại đi thêm một lúc nữa, tránh xa mấy chỗ con gấu đánh dấu lãnh thổ ra, xem chừng không còn hi vọng về được xã hội loài người trong hôm nay, trước khi quá muộn cần tìm chỗ trú thân. Hang động không phải lúc nào cũng sẵn có, nhưng may mắn tìm được hốc cây, Vân Tranh chưa bao giờ nghĩ cái cây có thể to như vậy, ở giữa rỗng như cái ống cống vậy mà bên ngoài vẫn xanh tốt, ở chỗ cao chừng một người có cái hốc đủ một người chui vào, nếu bên trong đủ khô thì là chỗ trú thân tuyệt hảo.
Đốt một ít lá thông ném vào cái hốc, lát sau có một bầy sóc nháo nhào chạy ra, tốt, có sóc là tốt, bọn chúng cũng ghét chỗ ẩm thấp.
Vân Tranh đã nhặt một bó thông trong rừng, buổi tối không cần lo cái chiếu sáng nữa, không có lửa, hai thầy trò y đừng hòng qua nổi đêm nay, xa xa đã truyền tới tiếng sói tru …
Có dấu vết đốt lửa trong cái hốc, Vân Tranh mừng phát cuồng, mặc dù bên trong chỉ có một khúc củi cháy dở thôi, đã lạnh ngắt từ đời tám hoánh nào rồi, nhưng Vân Tranh vẫn vui cực độ, chỉ có người mới biết dùng lửa, tức là nơi có người ở không quá xa đây nữa, xoa cái đầu toàn tóc tơ của Hạ Kiên Cường, lẩm bẩm thầy trò chúng ta sống rồi.
Đốt lửa trong hốc cây chẳng khác nào tự tìm cái chết, nhưng đây là một cái cái cây cổ thụ còn sống khỏe mạnh, thân cây không dễ bị đốt cháy, Vân Tranh lấy quần áo của mình bọc kín Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1573733/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.