...
Phản kháng nhiều lần, ta chợt nhận ra tất cả những gì ta đang làm đều là vô dụng.
Ta phát hiện, mỗi lần ta khóc, nương lại đánh ta càng nặng hơn.
Bởi vậy, mặc cho có đau đớn đến mấy, ta cũng đành kìm nén để nước mắt không rơi. Ta đứng yên như một pho tượng, mặc cho người muốn làm gì thì làm.
Thử hỏi ta có hận nương không?
Câu trả lời là...
Ta cũng không rõ nữa.
Nhưng thay vì hận nương, ta lại càng cảm thấy người đáng thương hơn.
Ta không trách nương điên loạn làm bừa, ta chỉ trách bản thân quá mức vô dụng, cái gì cũng không giúp được, còn hại người bị nhốt ở một nơi khỉ ho cò gáy thế này.
Nếu như không có ta, có lẽ cuộc sống của nương sẽ tốt hơn vạn lần.
Có nhiều lúc, ta tự hỏi, rốt cuộc ta đến thế gian này để làm gì?
Tại sao cuộc sống ta và người ta thương lại bất hạnh đến thế?
Ông trời là đang trách phạt ta ư?
Nhưng rốt cuộc ta đã làm gì sai điều gì chứ?
...
Năm ta lên 10, nương không chống chịu được nữa liền nhắm mắt buông tay, rời xa trần thế.
Trước khi mất, người gọi ta đến cạnh giường.
Hơi thở nương thoi thóp, cứ luôn miệng nói xin lỗi ta, mong ta đừng hận người.
Ta đưa đôi mắt to tròn long lanh, tò mò ngước nhìn gương mặt của nương.
Thú thật, trước giờ ta chưa bao giờ dám trực diện nhìn lên khuôn mặt bà. Bởi vì ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tuc-thuong-lac/2725330/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.