Nhìn vào những nét chữ nguệch ngoạc xuất hiện trên những phong thư luyện chữ, ta bất chợt sững người vài giây.
Đó không phải là những phong thư nhật ký ta đã giấu ở dưới gầm giường sao? Tại sao tất cả đều xuất hiện ở đây?
Tay ta đột nhiên toát mồ hôi lạnh, hốt hoảng nhanh chóng quỳ xuống dập đầu để nhận tội.
Hiện tại, ta vẫn chưa thể nói được, vậy nên chỉ có thể ú ớ chắp tay, liên tục dập đầu để cầu xin được tha thứ.
Trán ta lúc này đã đỏ ửng một mảng, có nơi thậm chí đã bắt đầu rỉ máu. Mẫu thân thấy vậy khóc liền toáng lên, bà chạy về phía ta rồi ôm ta vào lòng. Phụ thân cũng bước theo sau, tiến đến ngăn cản không cho ta làm chuyện dại dột nữa.
"Hài tử ngốc, sao bọn ta có thể lạnh nhạt rồi bỏ rơi con được chứ..."
Những gì người nói, đều là thật ư?
Không phải là hai người họ đang lừa gạt ta chứ?
Thế nhưng có gạt thì bọn họ cũng chẳng có được lợi gì từ ta...
Nhìn những giọt lệ đang lăn dài trên má của mẫu thân, lòng ta đột nhiên cảm thấy có hơi đau nhói.
Ta lúng túng lắc lắc đầu ra hiệu xin bà đừng khóc, chà sạch bụi bẩn trên tay rồi gạt đi những giọt nước mắt trên mặt người...
Phụ thân ở bên nhìn ta với ánh mắt đau lòng, ông xoa xoa đầu, rồi ôn tồn bảo:
"Gia đình nhà chúng ta tuy không phải danh gia vọng tộc gì, thế nhưng cũng không kém đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tuc-thuong-lac/2725324/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.