Sau ngày hôm đó, sư phụ bắt đầu đóng cửa, bế quan tu luyện.
Nghĩ cũng phải, y vốn là kiếm tu tu Vô Tình đạo. Chìa khoá mấu chốt khi tu đạo này chính là phải tĩnh tâm.
Tâm không động, lòng sẽ không đau.
Ta tự hỏi...
Liệu rằng người tu Vô Tình đạo cả một đời sẽ không bao giờ động tâm sao?
...
3 năm sau...
Thời gian thoáng chốc thoi đưa, mới đó mà đã 3 năm kể từ khi ta đến Tu Chân giới.
Nói đúng hơn là 3 năm sau khi trùng sinh.
3 năm nay, sư phụ một lòng bế quan tu luyện, ta vẫn chưa có có hội gặp lại người lần nào.
Tiết trời gần đây đã bắt đầu trở lạnh. Thời điểm này, tuyết bay nhẹ trên khắp nền trời, phủ trắng cả Thường Lạc viện.
Vào những ngày như thế, ta thường pha một bình trà nóng, ngồi bên bàn đá rồi ngắm cảnh suy tư.
Ta nhấc nhẹ rồi ngả lòng bàn tay, từng hạt tuyết cứ thế phủ xuống, từ tay truyền đến là cái cảm giác lành lạnh, tê tê.
Kiếp trước cũng chính là như vậy.
Trời nổi gió lớn, tuyết bay đầy trời.
Lúc ta sắp ngã xuống nền đất thì xa xa kia có một thân ảnh đang vội vàng lao đến.
Bóng dáng ấy rất quen thuộc, là người khiến ta tâm tâm niệm niệm, một mực kính mộ.
Thần trí lúc ấy có phần không tỉnh táo, không biết là thật hay vốn chỉ là mộng.
Thấy ta ngẩng người hồi lâu mà chẳng hay biết đại sư huynh Tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tuc-thuong-lac/2725276/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.