Sau khi ăn cơm tối xong, Hà Phỉ Phỉ và Hướng Nhuỵ đi dạo mấy vòng ở trung tâm thương mại cho tiêu cơm, sau đó mới đi về nhà.
Ba Hà và mẹ Hà đều không ở nhà, nghe quản gia nói lại, hai vợ chồng giàbọn họ đi làm khách nhà người ta, Hà Phỉ Phỉ ừ một tiếng sau đó đi vềphòng mình.
Mệt chết đi được. Hà Phỉ Phỉ đá giầy ra, sau đó nằmườn ra trên chiếc giường lớn, nhìn bóng đèn treo trên trần rồi ngâyngười ra. Vầng sáng của bóng đèn hình như cứ dần dần khuếch tán rộng ra, Hà Phỉ Phỉ cảm thấy hoảng hốt, bầu không khí yên tình khiến cho côkhông nhịn được mà nhớ lại chuyện lận đận trước kia.
Từ nhỏ cô đã sống cùng ông nội bà nội ở Tô Châu, bởi vì ông nội bà nội rất chiềuchuộng cô mặc kệ cho cô muốn làm gì thì làm, cho nên tính tình của côtrở nên kiêu căng ngạo mạn, so với bây giờ, lúc đó cô nhất định là mộtđứa nhỏ côn đồ, xung quanh mấy trăm mét ở Phương Viên đó không có đứatrẻ nào dám gây gổ với cô. Sau khi lên cấp hai trung học, Hà Phỉ Phỉquen biết người càng càn rỡ và bốc đồng hơn đó là Hướng Nhuỵ, hai ngườicùng nhau cấu kết làm việc xấu, thông đồng làm bậy, đánh thắng mười támđàn em trong trường, đánh thắng những tên côn đồ trong khu vực, vô lễkhông coi ai ra gì.
Lần đầu tiên côgặp hội trưởng hội học sinh Cố An Thành thì cô và Hướng Nhuỵ đang họclớp mười một, khi đó hai người bọn cô đang chặn một nữ sinh mượn danhtiếng của bọn cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-thong-minh-cua-em-that-la-uong-phi/1478422/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.