Con người luôn nhớ mãi không quên với đồ vật đã mất đi, tràn ngập quyến luyến.
Sau khi xem thư xong, Trần Thâm mơ một giấc mơ, anh mơ thấy Nhạc Du quên anh là ai.
Anh tự giới thiệu một lần lại một lần, dùng phương thức để cô khắc sâu ấn tượng: “Anh là Trần Thâm, Trần trong Nhĩ Đông, Thâm trong ao nước sâu.”
Nhưng cô chính là không nhớ được, khoảng cách như gần như xa làm anh buồn bã mất mát.
Sau khi anh tỉnh lại, vừa sờ, tất cả trên tay đều là nước mắt lạnh lẽo.
Trần Thâm muốn gặp cô, rất muốn.
Nhưng anh không biết phòng học của cô ở đâu, chỉ có thể ngây ngốc chờ ở cổng trường.
Cô dường như biết anh ở đâu, cho nên vẫn luôn không xuất hiện, tránh khỏi hoàn toàn.
Mỗi đêm anh đều gặp ác mộng kia, cuối cùng cũng đề bút viết cho cô bức thư đầu tiên.
“Ngày đó anh mơ thấy, anh tự giới thiệu anh một lần lại một lần với em, bỗng nhiên mới nhớ lại, em chưa từng giới thiệu chính mình với em.”
“Nhạc Du, em dùng toàn bộ thanh xuân hiểu rõ anh như lòng bàn tay, anh đến phòng học của em cũng không biết.”
“Anh là quỷ không biết quý trọng em, ích kỷ. Rõ ràng đã quyết định, lại không phụ trách với lựa chọn của mình. Anh để thanh xuân của em chôn vùi cùng sự động lòng tiêu vong bên người anh, thậm chí không để lại lối thoát mà để em không cần yêu anh.”
“Nhạc Du, em không biết làm thế nào mới đúng. Lúc trước anh không có cách nào làm sự động lòng biến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tham-thay-ca/243093/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.