Tình yêu là thứ cảm xúc mơ hồ. Nó được kết tinh từ trái tim, từ ánh mắt, từ tất cả. Bởi có lẽ, hạnh phúc chính là thứ tình cảm thiêng liêng và cao quý nhất. Nếu đã là yêu, vậy thì chính là yêu. Tình yêu luôn luôn phải dựa trên sự tự nguyện của cả hai, bắt nguồn từ hai phía mới có thể hướng chúng ta tiến tới con đường của hạnh phúc. Bất luận là những điều kỳ lạ gì, chung quy lại vẫn là mơ ước có một cái kết thúc thật ngọt ngào.
Trên đời này, cho dù là ai cũng đều hy vọng như vậy. Mong manh hay mơ hồ không rõ, thời gian sẽ là câu trả lời chính xác nhất. Hắn là loài rắn đã được tu luyện thành tinh. Tuy vậy, nhưng bản chất của một loài rắn vẫn không thể nào che lấp được trong hắn. Hắn biết yêu? Ừ, có lẽ là thế, hắn cũng chẳng rõ. Vì sao ư? Vì trí nhớ của hắn, không đúng, trí nhớ của loài rắn thật sự là rất ngắn, rất ngắn...
Có đôi khi thật sự là rất bất lực mà! Trí nhớ này tại sao lại kém như vậy? Tổ tiên của loài rắn không phải cũng là cái trí nhớ "kém chất lượng" này đấy chứ? Trí nhớ ngắn không phải là một cái tội! Cái tội hay quên này tuyệt nhiên cũng không thể nào đổ lỗi cho hắn được đâu nha!